Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi ghi xong dấu vân tay, Bạc Dật Châu đi vào trước, rồi anh nghiêng người nhìn Hướng Án vẫn đang đứng bên ngoài cửa.

"Không vào à?" Anh hỏi.

Hướng Án giơ tay chỉ vào cửa của anh: "Anh cho tôi ghi dấu vân tay, không sợ khi anh vắng nhà, tôi lẻn vào sao?"

Người đàn ông đổi tư thế đứng, rút tay phải ra khỏi túi quần tây: "Cô sẽ làm vậy sao?"

Hướng Án cúi người ôm mô hình máy bay dưới chân, làm vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hai giây sau, cô nhìn vào anh và nói: "Không."

Thấy rõ ý cô đang đùa, Bạc Dật Châu mỉm cười.

Mô hình máy bay quá lớn, cô cầm rất vất vả, Bạc Dật Châu tiến lên nửa bước, đỡ lấy, sau đó Hướng Án tháo túi giữ nhiệt đeo trên tay phải đưa

cho anh: "Món đồ lần trước anh đưa tôi vừa ăn hết, cái này thực sự không thể mang về nhà được."

Bạc Dật Châu nhìn lướt qua túi đồ, trong lòng cũng hiểu.

Mỗi lần Tống Mẫn Chi gói đồ ăn đều gói rất nhiều, sáu hộp lần trước nếu cô đã ăn hết, chắc trong thời gian ngắn đã ngán rồi.

Hơn nữa, nhìn thái độ làm việc của cô, cũng không giống dạng thường xuyên ăn cơm ở nhà, mang đồ ăn này về chỉ tổ gánh thêm.

"Ừm." Bạc Dật Châu nhận lấy, lại nghiêng người nhường đường. Hướng Án nhìn anh hai giây, bước vào trong.

Ban đầu không định vào, cô đến chỉ vì mô hình máy bay và đồ ăn mà cô thực sự không thể ăn hết, nhưng đã đến rồi, cô cũng có chuyện muốn nói với Bạc Dật Châu.

Cửa đóng lại sau lưng cô.

"Cần thay giày không?" Cô nhìn tủ giày.

Bạc Dật Châu đi công tác rất thường xuyên, tuy đây là nhà anh, nhưng anh không ở nhiều, người khác càng ít đến, không có dép nữ dư.

Đôi duy nhất, Tống Mẫn Chi đã từng mang.

Bạc Dật Châu đặt mô hình máy bay lên kệ ở hành lang, anh quay đầu thấy cô tựa vào tủ giày, tư thế định thay giày.

"Tôi sợ làm bẩn sàn nhà anh." Cô giải thích.

Bản thân cô hơi sạch sẽ, trước đây đã ăn lẩu với Bạc Dật Châu một lần, cảm thấy anh cũng vậy.

Trước khi ăn cơm, dùng khăn lau tay của nhà hàng, lau đi lau lại hai lần.

Hướng Án đoán không sai, nhưng Bạc Dật Châu sợ cô không tiện, vốn không định bảo cô thay, giờ nghe cô nói vậy, anh ngẫm nghĩ một giây.

Để mô hình trên kệ hành lang xong: "Dép nam được không, phòng kho chỉ có dép mới dạng nam."

Hướng Án gật đầu, cô không kén: "Được."

Hai phút sau Bạc Dật Châu từ phòng kho quay lại, tay phải cầm đôi dép mới đặt xuống sàn trước mặt: "Hơi to, cô đi cẩn thận."

Hướng Án dạ một tiếng, lùi lại hai bước ngồi xuống ghế mềm ở hành lang, thay giày xong.

Đôi dép dưới chân cô và Bạc Dật Châu đang đi cùng một nhãn hiệu, cùng cỡ, cùng kiểu dáng, khác là đôi của Bạc Dật Châu màu đen, còn của cô màu xám đậm.

Mang vào quả nhiên to hơn nhiều, gót chân thừa ra một đoạn.

Hướng Án đứng dậy, hai chân dẫm qua dẫm lại, bỏ qua chút không thoải mái, rồi đi về phía phòng ăn, hướng về phía Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu vừa đặt túi giữ nhiệt cô mang đến lên đảo bếp, anh mở túi, lấy từng hộp đồ ăn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!