Thiết kế hoa của lễ cưới do Hướng Án lựa chọn. Bữa tiệc tối dành cho hai đến ba trăm khách được bày trí lộng lẫy trên bãi cỏ ở vườn sau khách sạn, với tông màu chủ đạo là màu champagne.
Cách đó không xa là biển, khách mời ngồi tại chỗ có thể nhìn thấy sân khấu chính với biển làm nền.
Quy trình lễ cưới cũng giống như mọi cặp đôi trăm năm hạnh phúc khác. Bạc Thiệu Thanh nhận micro từ người dẫn chương trình, làm sôi động
không khí, dùng giọng điệu trêu chọc để chào đón cặp đôi cô dâu chú rể đáng ngưỡng mộ.
Hướng Án mặc một chiếc váy cưới đuôi cá có tà rất dài, riêng khăn voan đã dài mười mét. Có những phù dâu nhí giúp nâng khăn voan đi theo
phía sau. Năm sáu phù dâu nhí này còn chưa quen việc, một bé trong số đó vừa đi vừa vấp ngã, khiến mọi người cười ồ lên.
Cậu bé là cháu ngoại của một người chú trong nhà họ Bạc, mặc bộ lễ phục đuôi tôm màu đen, nằm bệt xuống đất đạp đạp chân, rồi tự mình đứng dậy.
Đứng dậy, cậu bé xoa xoa mu bàn tay lên mắt, sau đó mới cảm thấy đau nhức, rồi bắt đầu khóc. Khách mời thì vì hành động này mà cười lớn hơn.
Hướng Án cũng khẽ nghiêng người nhìn về phía sau, cậu bé đã được người cha đứng bên cạnh dẫn đi, trông có chút hài hước.
Cô cùng với những khách mời hai bên cùng cười, cười xong quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Dật Châu đang đợi ở đằng xa, thấy anh khẽ mỉm cười nhìn mình, cô lại có chút muốn khóc.
Vui vẻ lại tươi đẹp, khiến người ta muốn rơi lệ.
Cách đó không xa có tiếng chim biển, hoặc cũng có thể cô nghe nhầm, không phải chim biển.
Dù sao thì cô vẫn cầm bó hoa cưới, cong môi, nhưng trong mắt lại hơi ươn ướt, bước về phía người đàn ông cách đó không xa.
Còn cách vài bước, Bạc Dật Châu buông tay xuống, bước xuống hai bậc thang, vững vàng đi về phía cô, đón cô.
Bạc Thiệu Thanh vẫn đang trên sân khấu chính, nhìn thấy động tác của Bạc Dật Châu, cậu lớn tiếng gọi: "Anh trai, anh trai! Chú rể không được di chuyển, sao anh vội vàng thế?!"
Bạc Dật Châu hiếm hoi, trên mặt không còn nụ cười trưởng thành, kiềm chế nữa. Anh quay đầu lại, giọng nói sáng sủa, trong trẻo hơn bình thường: "Đương nhiên là vội vàng đón vợ anh rồi."
"Thằng nhóc thúi, em hiểu gì." Anh nói, "Đợi khi nào em kết hôn rồi hãy nói anh trai em."
Bạc Thiệu Thanh bị anh nói đến đỏ bừng mặt, những người phía dưới bao gồm cả người dẫn chương trình vẫn đang đứng trên sân khấu đều bật
cười.
Bạc Thiệu Thanh lại lớn tiếng gọi Hướng Án: "Chị dâu, chồng chị bắt nạt em!"
Hướng Án đã đi đến gần, lắc lắc bó hoa cưới trong tay, cười híp mắt, trong tiếng cười nói đáp lại cậu, cô nói: "Hôm nay là đám cưới của chị, đương nhiên chị phải giúp anh trai em rồi, em nói với chị thì chị sẽ cùng anh trai em bắt nạt em thôi."
Bạc Thiệu Thanh giả vờ giận dỗi, nhét micro lại cho người dẫn chương trình, nói rằng mình không nên lên đây để ăn cơm chó này.
Hướng Án đã đến gần, Bạc Dật Châu vươn tay đỡ lấy cô, hai người thì thầm to nhỏ.
Ngón cái anh xoa nhẹ mu bàn tay cô, mang theo một chút ấm áp, nhìn cô: "Sao lại muốn khóc?"
Anh giơ tay định chạm vào má cô.
Hướng Án không tránh, mặc cho anh lau đi những giọt nước mắt tràn ra ở khóe mắt, tay trái khoác vào cánh tay anh, không chịu thua kém mà hất cằm, chỉ vào bục cao vừa đi tới: "Vậy sao anh lại xuống đón em? Không nghe Thiệu Thanh nói chú rể không được di chuyển à?"
"Không nghe thấy." Bạc Dật Châu cầm lấy bàn tay đang khoanh vào cánh tay mình: "Vội vàng đón cô dâu của anh."
Hướng Án đi theo anh về phía trước, vừa định nói, Bạc Dật Châu đổi tay kéo cô, tay phải ôm lấy sau gáy cô, môi khẽ áp vào: "Anh yêu em."
"Muốn nói với em điều này." Anh hôn nhẹ lên đỉ. nh đầu cô.
Nước mắt Hướng Án vừa nuốt lại bị anh khơi ra, bàn tay đang được anh nắm khẽ cọ vào ngón tay anh: "Anh nói xem tại sao mọi người kết hôn đều khóc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!