Chương 47: (Vô Đề)

Trên màn hình xa xa, bộ phim đã chuyển sang phân cảnh tiếp theo, tiếng nhạc êm dịu vang lên từ âm thanh nền.

Thế nhưng Hướng Án lại cảm thấy âm thanh đó rất xa vời, không rõ ràng bằng tiếng đập của chính trái tim mình.

Cô không thường xuyên căng thẳng, cũng không hay ngượng ngùng, càng hiếm khi có những khoảnh khắc như hiện tại, vì vậy cô biết, cô đang xao xuyến vì hành động của Bạc Dật Châu lúc này.

Nghĩ đến đây, tay cô đang đặt trên tay vịn ghế lại siết chặt thêm, móng tay cào nhẹ qua bề mặt da của chiếc ghế.

Sau khi Bạc Dật Châu hôn nhẹ lên môi cô, dường như anh không có ý định hôn tiếp, mí mắt hơi cụp xuống, đầu ngón tay chậm rãi v. uốt ve làn da ở cằm cô, không biết đang nghĩ gì.

Thật ra cô tưởng anh sẽ tiếp tục hôn mình.

Tư thế gần gũi duy trì quá lâu, dường như còn tạo cảm giác mập mờ hơn cả việc hôn trực tiếp.

Hơi thở của cô hiếm khi trở nên gấp gáp như lúc này, không muốn tỏ ra yếu đuối vào thời điểm này, cô chỉ có thể lên tiếng với giọng điệu trấn tĩnh hơn cả anh, đưa tay nắm lấy bàn tay đang nâng cằm mình của anh, hơi khàn khàn: "Hôn xong chưa?"

"Hửm?" Bạc Dật Châu ngẩng đầu lên, bàn tay xoay lại nắm lấy tay cô đang chạm vào tay mình, vô thức và thân mật v. uốt ve ngón tay cô.

Hướng Án ho nhẹ: "Nếu hôn xong rồi thì tôi muốn xem phim tiếp."

Ánh mắt Bạc Dật Châu ngừng lại nửa giây, sau đó mí mắt dãn ra, anh ngả người về phía sau, khóe môi hơi nhếch lên, cười như không cười: "Ừm."

Hướng Án liếc nhìn anh, ánh sáng trong rạp rất mờ, chỉ có ánh sáng trắng dịu từ màn hình không xa chiếu tới, họ không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, tất nhiên cũng không biết được liệu dưới mí mắt có chút ửng hồng nào không.

Cô lấy chiếc chăn từ người anh, mở ra, đắp lên đùi mình, sau khi phủ êm, ánh mắt chuyển đi, tập trung vào màn hình phía xa.

Cô vô thức mím nhẹ môi, nhớ lại hơi ấm khi anh vừa hôn xuống, chưa kịp hồi tưởng thêm, người ngồi bên trái đã đưa tay qua, nắm lấy tay trái của cô và kéo về phía mình.

Rất tự nhiên đan ngón tay với cô, đầu ngón tay dịu dàng và thành thạo v. uốt ve mu bàn tay cô.

Hướng Án nhìn sang, Bạc Dật Châu bắt được ánh mắt của cô từ khóe mắt, cằm hơi ngẩng lên, chỉ về phía trước: "Xem phim của em đi."

Hướng Án: "Tôi…"

Bạc Dật Châu như biết cô định nói gì, tay phải hơi nới lỏng, điều chỉnh tư thế, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, một lần nữa nắm chặt tay cô, cười khàn khàn: "Nắm tay em làm em không xem được phim à?"

"…" Bộ phim đã chiếu được hai phần ba, đoạn giữa này cô đã bỏ lỡ khá nhiều nội dung, cô không nói gì nữa, giơ tay phải lên, mu bàn tay cọ nhẹ vào sống mũi, để mặc Bạc Dật Châu nắm tay mình, ánh mắt quay lại, tiếp tục xem phim.

Bạc Dật Châu nói nắm tay thì thực sự nắm suốt cả buổi chiếu phim.

Cử chỉ của anh cũng không quá đáng, nắm tay cô đặt lên đùi mình, thỉnh thoảng cử động một chút, đầu ngón tay sẽ lướt qua mu bàn tay hoặc các đốt ngón tay của cô, rất nhẹ, nhưng mỗi lần như vậy cô đều cảm nhận rất rõ ràng.

Về sau, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, mu bàn tay cũng hơi ngứa, không biết Bạc Dật Châu có cảm nhận được không.

Bộ phim hơi dài, kết thúc lúc hai giờ, Hướng Án đã buồn ngủ, khi đang chiếu đoạn kết, cô tựa vào ghế, không nhịn được ngáp một cái, nheo mắt, khớp ngón tay chạm nhẹ vào đầu mày.

Bạc Dật Châu buông tay cô ra, giơ tay giúp cô lấy chiếc chăn khỏi đùi mà rạp chiếu cung cấp, gấp gọn đặt sang một bên, sau đó lại hỏi khẽ: "Có cần bế em không?"

Hướng Án buồn ngủ đến mức đầu óc không tỉnh táo, phải hai giây sau mới mở mắt, người đàn ông nghiêng người về phía cô, khoảng cách giữa hai người chỉ gang tấc.

Bạc Dật Châu ra hiệu, giọng vẫn dịu dàng, cười như đùa: "Không phải em đang buồn ngủ sao, để tôi bế em ra ngoài?"

Hướng Án chống tay vào vai anh ngồi thẳng dậy, lấy áo khoác của mình từ ghế bên phải: "Không cần."

Cả đời này cô chưa từng có chuyện ngủ quên và bị người khác bế ra ngoài.

Bạc Dật Châu nhướng mày, khóe môi vương một nụ cười không rõ ràng, không dừng lại ở chủ đề này lâu, giống như câu nói vừa rồi chỉ là lời đùa tùy ý, sau đó anh cũng đứng dậy khỏi ghế, đi theo sau cô ra khỏi hàng ghế.

Hướng Án đi được hai bước, khoác áo ngoài vào tay phải, cô chợt nhớ chưa cầm túi xách, vừa quay người lùi lại một bước, thì thấy Bạc Dật Châu ra hiệu về tay trái: "Tôi đã cầm giúp em rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!