Chương 45: (Vô Đề)

Hướng Án: …

Bàn tay phải của Hướng Án đang đặt trên vai anh đã buông xuống, cô nhìn anh chăm chú.

Bạc Dật Châu đặt chân trái lên bậc gác của ghế cao, nửa người tựa vào ghế, tay trái đang cài nút cổ tay áo bên phải. Anh hơi nhướng mày, từ tốn hỏi: "Không được sao?"

"…" Hướng Án nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó chậm rãi cắn môi, trả lời một cách nghiêm túc: "Cũng không có luật nào cấm điều đó…"

Bạc Dật Châu bỏ chân trái khỏi bậc gác, đạp chắc xuống đất, đứng thẳng người và bước đến bên cạnh cô, lấy đồng hồ đeo tay rồi đeo vào. Anh vẫn giữ giọng điệu chậm rãi: "Vậy em nhìn tôi làm gì?"

Hướng Án liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, không nhịn được, nói thẳng: "Nhưng tôi chưa từng thấy ai nói trắng ra như vậy."

Bạc Dật Châu cài xong dây đồng hồ, gật đầu một cách nghiêm túc: "Rất vinh dự được làm người đầu tiên em từng gặp."

"…"

Hướng Án dựa lưng vào tủ kính, Bạc Dật Châu đứng ngay bên phải cô, thân hình nghiêng về phía cô. Ánh mắt cô ngước lên, vô thức dừng lại ở nơi cô vừa hôn.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tay trái cô giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi, giả vờ nhìn đồng hồ rồi xoay người đi về phía ngoài phòng thay đồ: "Tôi thực sự phải đi rồi, không kịp mất."

Bạc Dật Châu hơi nhướng mí mắt, liếc nhìn bóng lưng cô.

Nửa giờ sau, Hướng Án xuất phát, cô đi từ tầng trên xuống, đi thẳng đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, tìm vị trí xe của mình, mở cửa và ngồi vào trong.

Cô không đem theo tài xế riêng, tài xế hiện tại là người của công ty đối tác ở Giang Thành.

Cô ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn, Ngô Tiêu ở ghế phụ xoay người lại, đưa cho cô tài liệu cần dùng cho buổi chụp hôm nay: "Hai ngày hôm nay quay xong, chủ nhật xử lý hậu kỳ, đội sản xuất nói chậm nhất thứ hai có thể hoàn thành."

Hướng Án nhận tài liệu, lướt qua vài trang: "Cuộc gặp với chính quyền sắp xếp vào khi nào?"

"Thứ tư, hai giờ chiều." Ngô Tiêu trả lời.

Hướng Án khẽ ừm một tiếng, cô đặt tập tài liệu xuống. Đêm qua cô ngủ quá ít, ngồi trên xe đọc chữ dễ bị chóng mặt.

Từ khách sạn đến địa điểm họp chỉ mất mười phút đi xe, không thể làm việc được, cô đành tìm việc khác để làm.

Suy nghĩ một lúc, cô cầm điện thoại từ ghế bên cạnh, mở khung chat với Bạc Dật Châu.

Cô gõ hai chữ đơn giản rồi lại xóa đi, cuối cùng nhắn: Hướng Án: [Hôm nay anh có ra ngoài không?]

Bạc Dật Châu: [Buổi sáng ở khách sạn, chiều ra ngoài.] Hướng Án: [Ừm.]

Bạc Dật Châu: [Sao vậy?]

Hướng Án ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xe một lúc, sau đó cúi xuống tiếp tục nhắn: [Hôm qua tôi ngủ không ngon, ngồi xe nhìn chữ bị chóng mặt, không thể xem tài liệu được.]

Bạc Dật Châu: [Lại chán à?]

Hướng Án khẽ mím môi, cũng cảm thấy mình tìm anh với lý do này hơi nhiều: [Ừm…]

Cô gửi xong lại bổ sung: [Nếu anh không bận thì nói chuyện với tôi một lúc là được.]

"Nếu có việc thì…" Mấy chữ này chưa gõ xong, màn hình hiện thông báo cuộc gọi. Hướng Án vuốt ngón cái để nhận.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đứng dậy khỏi ghế, sau đó là giọng nói của anh, nhẹ nhàng bâng quơ: "Có việc thì tôi cũng có thể nói chuyện với em."

Hướng Án chưa từng nói ra, nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của Bạc Dật Châu có một chất giọng rất đặc biệt. Khi nói chuyện điện thoại với anh, nếu không phải bàn công việc, cô luôn bị thu hút bởi giọng nói ấy ngay từ đầu.

Cô hắng giọng: "Vậy anh thực sự có việc à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!