Chương 38: (Vô Đề)

Hướng Án không phải là người vô cảm, nghe những lời như vậy dĩ nhiên cô có cảm xúc. Tay trái cô vẫn đang móc vào dây an toàn phía trước, khẽ nhướng mí mắt, nhìn Bạc Dật Châu qua gương chiếu hậu trong xe.

Tình cờ anh cũng ngước mắt lên, ánh mắt cô bị anh bắt gặp.

Anh đánh tay lái, một tay rời khỏi vô lăng, để lên khung cửa sổ: "Nhìn tôi làm gì vậy?"

Hướng Án buông tay khỏi dây an toàn, cô đưa ra sau gáy, vén mái tóc hai lần, có vẻ thờ ơ: "Không có gì, chỉ thấy anh cũng đẹp trai."

Bạc Dật Châu gật đầu, không hề khiêm tốn: "Đúng vậy, nếu không thì không xứng với cô."

"…" Hướng Án liếc nhìn anh một lần nữa, không nhịn được nói, "Anh còn có những điểm khác cũng xứng với tôi đấy."

Bạc Dật Châu: "Điểm nào?"

Hướng Án lại vén tóc, soi mình qua cửa kính bên ghế phụ, ngắm nhìn vẻ đẹp của mình vài giây, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh có nhận thức tốt về bản thân, hơn nữa rất tự tin."

Cô cũng cảm thấy mình rất tốt, dù là ngoại hình hay khả năng, cô luôn tự hào về tất cả những gì mình có.

Cô nhìn thẳng vào kính chắn gió phía trước, khẽ nheo mắt cười, miệng nói: "Yêu người trước tiên phải yêu mình, ưu điểm của tôi là ưu điểm, khuyết điểm của tôi cũng là ưu điểm."

Kính chắn gió phản chiếu hình ảnh của cô, nụ cười trên môi hiện lên sống động và rạng rỡ.

Bạc Dật Châu chậm rãi rời ánh mắt khỏi cô, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sức sống chạm đến trái tim ở một người, cô thực sự rất yêu bản thân mình, mạnh mẽ, hướng về phía trước, tự hào về chính mình.

Khi xe sắp đến Thanh Hà Uyển, Hướng Án nhận được tin nhắn từ Kỷ Dĩ Tuyền.

Kỷ Dĩ Tuyền: [Aaaa em yêu, chúc mừng sinh nhật!!!]

Kỷ Dĩ Tuyền: [Mình đã cài báo thức lúc nửa đêm, nhưng sửa luận văn đến phát điên, nó reo mà mình không nghe thấy!!]

Kỷ Dĩ Tuyền: [Ps: Nhưng mình thực sự yêu cậu.]

Nhờ Kỷ Dĩ Tuyền nhắc nhở, Hướng Án mới nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật mình.

Cô không thường về nhà, nên hiếm khi tổ chức sinh nhật, gần đây lại bận rộn với đủ thứ chuyện nên đã quên mất.

Cô ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ xe ra phía trước, hỏi Bạc Dật Châu: "Đến siêu thị phía trước có thể dừng lại một chút không?"

Siêu thị bên ngoài Thanh Hà Uyển mở cửa 24 giờ, tuy không mua được bánh kem, nhưng chắc có thể mua được bánh quy, sô

-cô

-la hoặc các loại bánh nhỏ thay thế.

Bạc Dật Châu tưởng cô lại muốn mua đồ ăn vặt, sau khi dừng xe, anh mở dây an toàn: "Muốn mua gì, để tôi đi mua cho?"

Hướng Án vẫy tay, mở cửa xe xuống: "Không cần đâu, tôi tự đi."

Điện thoại vừa có tin nhắn đến, Bạc Dật Châu cầm lên từ bảng điều khiển trung tâm, rũ mắt nhìn: "Ừm."

Hướng Án xuống xe, vào siêu thị quen thuộc, cầm một giỏ mua hàng từ kệ gần cửa và đi vào trong.

Siêu thị này ban ngày bán những miếng bánh kem tam giác trong tủ lạnh, nhưng như cô đoán, giờ đã quá muộn nên đã bán hết.

Cuối cùng sau khi lựa chọn, cô mua hai hộp bánh pie sô

-cô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!