Chương 32: (Vô Đề)

"Tranh thư pháp ư?" Hướng Án thuận miệng hỏi.

"Ừm, mẹ tôi thích." Bạc Dật Châu đi bên cạnh, hơi tiến lên trước cô một chút.

Hướng Án gật đầu tỏ ý hiểu, cô giơ túi đồ bên tay phải lên nhìn thoáng qua. Có vài túi, ngoài quà cho Tống Mẫn Chi còn có cả quà cho Bạc Hải Đông.

Vào đến nhà, Bạc Thiệu Thanh thay giày xong rồi đi trước, để Hướng Án và Bạc Dật Châu ở phía sau.

Áo khoác Hướng Án cởi ra được Bạc Dật Châu đỡ lấy và đưa cho người giúp việc. Cô liếc nhìn quanh rồi quay sang anh, tiến lại gần hơn một chút và thì thầm: "Lát nữa chúng ta có cần thể hiện thân mật hơn

không?"

Khi cô tiến lại gần, một mùi hương nhẹ thoang thoảng. Bạc Dật Châu rũ mắt, nhìn thấy vài sợi tóc rơi xuống bên tai cô.

Ở hành lang có một kệ tựa vào tường nên khá chật hẹp. Bạc Dật Châu chống một tay lên tủ giày phía sau lưng cô, nhìn chăm chú vào nơi đó vài giây: "Cái gì?"

Hướng Án tưởng anh không nghe rõ, đưa mu bàn tay che miệng: "Tôi nói là liệu chúng ta có nên thể hiện thân mật hơn một chút không."

Cô nghiêm túc nói: "Theo kịch bản của anh, anh đã thầm thương trộm nhớ tôi lâu như vậy, chúng ta lại ở bên nhau nhiều thời gian, tình cảm phải có sự tiến triển chứ."

Khóe miệng Bạc Dật Châu khẽ nhếch lên, suy nghĩ của cô không giống với khí chất của cô, đôi khi rất kỳ lạ.

Tay phải anh chống trên tủ giày khẽ cử động, giơ lên, giúp cô vén lọn tóc rối đã nhìn từ lâu ra sau tai, đồng thời hạ giọng hỏi: "Thể hiện thế nào?"

Đầu ngón tay anh chạm vào vành tai cô, Hướng Án vốn nhạy cảm nên giật mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, nghĩ thầm anh này đúng là biết diễn.

Sao lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc thế kia chứ.

Sau đó cô khẽ ho, giơ tay phủi phủi vết bụi không tồn tại trên áo sơ mi của anh, tán thành hành động vén tóc vừa rồi: "Cứ như vậy là được."

Nói xong, cô vỗ nhẹ lên cánh tay anh, liếc nhìn về phía phòng khách nơi mọi người đang ngồi, bảo anh tránh ra: "Đi thôi, đừng "âu yếm nhau" ở đây nữa."

Cô nói rất tự nhiên, Bạc Dật Châu đi theo sau cô, lại cười khẽ.

Tống Mẫn Chi nhờ người giúp việc chuẩn bị trước những món mà mọi người thích ăn.

Hướng Án rất kén ăn, Bạc Dật Châu cũng không khá hơn là bao, nhưng ngoài rau mùi, hành và tỏi ra, những loại thực phẩm hai người không thích ăn rất giống nhau — dù sao thì đồ không ngon thì đều không ăn.

Vì vậy, ngay cả khi phải tránh những thứ mà mọi người đều không thích, bữa ăn này cũng không khó chuẩn bị lắm.

Bạc Thiệu Thanh dù sao cũng còn trẻ, lúc ăn cơm nói nhiều nhất, như một người vui tính.

Tống Mẫn Chi gắp thức ăn cho cậu: "Dật Châu bận thì thôi, sao gần đây con cũng không về nhà thế?"

Bạc Thiệu Thanh xắn tay áo lên bóc vỏ tôm, chỉ về phía Bạc Dật Châu đối diện: "Mọi người không biết gần đây con bị anh trai bóc lột nặng nề thế nào đâu."

Bạc Thiệu Thanh: "Con theo anh ấy làm việc ở công ty, cường độ công

việc rất lớn, cuối tuần còn phải tiếp khách, trưa cũng không cho con nghỉ ngơi."

Tống Mẫn Chi nhìn về phía Bạc Dật Châu, bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, Bạc Hải Đông bên cạnh cũng nhìn qua, cặp vợ chồng nhìn nhau.

Bạc Hải Đông đặt đũa xuống, nói với Bạc Dật Châu: "Đừng quá mệt mỏi."

Tống Mẫn Chi cũng nói: "Trước đây con chỉ có một mình nên bận công việc cũng được, nhưng giờ đã kết hôn rồi, phải lấy gia đình làm trọng, cần dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Án."

"Ba mẹ…" Tống Mẫn Chi ngừng lại một chút, "Ba mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc."

Thật ra Hướng Án không cần ai đồng hành, nhưng khi nghe Tống Mẫn Chi nói vậy, đôi đũa trong tay phải không khỏi dừng lại, liếc nhìn sang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!