Chương 21: (Vô Đề)

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, ba người từ trên lầu đi xuống. Bạc Thiệu Thanh lái xe, Bạc Dật Châu ngồi ở ghế phụ, còn Hướng Án ngồi ở hàng ghế sau.

Trước khi ăn, lúc ra khỏi Bác An, Hướng Án đã mang theo tất cả đồ đạc của mình.

Lúc này, Bạc Dật Châu hạ cửa kính xe xuống, khuỷu tay tựa vào khung cửa: "Đưa chị dâu của em về nhà trước nhé."

Hướng Án ngồi ở ghế sau liếc nhìn cậu, không biết có phải vì sáng nay Bạc Thiệu Thanh gọi cô là vậy nhiều lần nên Bạc Dật Châu bây giờ cũng gọi cô như thế một cách rất tự nhiên.

Nhưng nghĩ đến việc vừa ăn xong bữa người ta mời, cô ngả người ra sau, không phản đối, huống chi cô vốn là chị dâu của Bạc Thiệu Thanh.

Nghĩ đến hai chữ này, không hiểu sao cô lại cảm thấy không thoải mái, cô vuốt lại mái tóc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió thổi vào, lướt qua bên tai cô.

Chiều hôm đó, Bạc Dật Châu đi công tác, Hướng Án một mình trở về Thanh Hà Uyển.

Sau khi ở đó hai ngày, cô chợt nhận ra Bạc Dật Châu không có ở nhà, cô ở đây làm gì, nên vào ngày thứ ba, cô chuyển về chỗ của mình.

Bạc Dật Châu lần này đi công tác ở nước ngoài. Các dự án hải ngoại của Bác An vẫn do anh quản lý, chưa bàn giao xong nên cần đi thêm một chuyến nữa.

Hướng Án hơn một tuần không gặp anh, nhưng cả hai vẫn tuân theo thỏa thuận trước đó, mỗi sáng gửi lịch trình của mình cho nhau để đối phó với những câu hỏi đột xuất từ gia đình.

Tối thứ bảy, hiếm khi rảnh rỗi, Hướng Án hẹn Kỷ Dĩ Tuyền đi ăn tối.

Kỷ Dĩ Tuyền có hai vé xem nhạc kịch, không tìm được ai đi cùng nên đành gọi Hướng Án.

Hướng Án không có năng khiếu âm nhạc, hát hơi bị lạc điệu, nên không hứng thú với những thứ này, nhưng vì Kỷ Dĩ Tuyền nài nỉ nên cô đành phải đi.

Trên đường đi, Hướng Án lái xe, Kỷ Dĩ Tuyền dùng điện thoại của cô để gửi tài liệu cho điện thoại của mình. Cô ấy đang học thạc sĩ báo chí, năm cuối tốt nghiệp, hiện nay bận rộn tối mặt.

Gửi tài liệu xong, cô ấy đang định khóa màn hình thì thấy ghi chú trên màn hình chính của Hướng Án.

Cô ấy là một trong số ít người biết Hướng Án và Bạc Dật Châu kết hôn.

Hơn một tháng trước, khi Hướng Án đi bắt gian, Kỷ Dĩ Tuyền đã biết chuyện và luôn than phiền tại sao không dẫn cô ấy đi cùng, nếu đi cùng thì cô ấy đã dùng dép đánh vào mặt Thương Duyên vài cái rồi.

"Honey, cho hỏi chút." Kỷ Dĩ Tuyền lắc lắc điện thoại, hỏi Hướng Án đang lái xe, "Cậu yêu chồng mình đến mức phải dán lịch trình của anh ta vào ghi chú trên màn hình điện thoại à, hay là…"

Hướng Án giảm tốc độ, tránh người đi bộ phía trước, rồi trả lời: "Không phải vậy."

Hướng Án: "Trước đây bọn mình hầu như không liên lạc với nhau, mẹ anh ấy gọi điện cho mình, suýt làm lộ chuyện, nên chúng mình đã thỏa thuận, mỗi sáng gửi lịch trình của mình cho đối phương."

Kỷ Dĩ Tuyền quay sang, xem kỹ lại lịch trình đó, không hiểu lắm: "Hàng ngày hai cậu chỉ gửi cái này cho nhau thôi sao, không gọi điện, không nhắn tin gì khác sao?"

Hướng Án hồi tưởng lại, thực sự hơn một tuần nay hai người chưa gọi điện cho nhau, thậm chí cô cũng không biết Bạc Dật Châu khi nào trở về.

"Ừm, đại loại vậy, quá bận rộn mà." Hướng Án nói.

Kỷ Dĩ Tuyền đặt điện thoại xuống, tò mò: "Không phải cậu đã chuyển đến sống chung với anh ta rồi sao? Hai người không có tiến triển tình cảm gì sao?"

Hướng Án hơi nhíu mày, một lúc sau: "Chắc là không."

Nếu nói có tiến triển duy nhất thì là hôm đó buổi sáng cô đã liếc nhìn cơ bụng của anh.

Bây giờ nhớ lại, có lẽ hình ảnh đã quên mất, chỉ nhớ rằng anh có thân hình rất đẹp.

"Hơn nữa mình đã chuyển về rồi." Hướng Án nói, "Anh ấy đi công tác hai tuần, mình ở nhà anh ấy cũng chẳng có ích gì, nên mình chuyển về nhà mình."

Kỷ Dĩ Tuyền ngả người lại, nghịch điện thoại: "Tối nay cậu cũng về nhà cậu à? Vậy mình có thể qua tìm cậu không, mình muốn ăn đồ nướng."

Kỷ Dĩ Tuyền nói xong, quay sang Hướng Án, cười nịnh: "Tháng trước đóng cửa viết luận văn suýt trọc đầu, hôm nay muốn thư giãn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!