Chương 20: (Vô Đề)

Bạc Thiệu Thanh tiến lại gần, nói nhỏ đến mức chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

Hướng Án giơ tay, dùng ngón tay nhẹ chạm vào sống mũi, cô cất điện thoại đi, làm như không nghe thấy lời Bạc Thiệu Thanh, cô đi vòng qua hai người, mắt nhìn thẳng về phía chỗ ngồi của mình.

Bạc Thiệu Thanh đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô, gãi đầu một chút, hỏi nhỏ Bạc Dật Châu: "Chị dâu em làm sao vậy, ngại à?"

Bạc Dật Châu liếc nhìn, dùng tài liệu trong tay trái đập vào ngực cậu: "Nói ít thôi."

Bạc Thiệu Thanh: "Hả?"

Cuộc họp kéo dài tổng cộng hai tiếng, kết thúc đã là trưa.

Đợi khi các lãnh đạo cao cấp trong phòng họp đã rời đi gần hết, Bạc Thiệu Thanh buông chuột máy tính, dựa lưng vào ghế, hai tay che mặt, xoa xoa vị trí xương mũi để giảm mệt mỏi: "Trưa nay hai người ăn gì?"

Bạc Dật Châu vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa phía trước, Hướng Án ngồi bên trái anh, bên trái cô là Bạc Thiệu Thanh.

Bạc Dật Châu ký tên lên một trong những tài liệu: "Một lát nữa có người đem cơm đến."

Không xa Bác An có một khách sạn năm sao thuộc tập đoàn nhà họ Bạc, thường thì đến giờ ăn, khách sạn sẽ sai người mang cơm đến cho Bạc Dật Châu.

Bạc Thiệu Thanh không muốn ăn: "Em không muốn ăn đồ khách sạn, chán rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Nói xong, cậu kéo ghế lại gần Hướng Án: "Chị dâu, chị muốn ăn gì?"

Họ vừa mới thảo luận xong một số ý kiến sửa đổi về việc triển khai dự án trong cuộc họp, Hướng Án đang kiểm tra từng điểm một, nghe vậy liền đặt bút xuống, suy nghĩ một lúc: "Tôi thấy sao cũng được, tùy hai người."

Bạc Thiệu Thanh vung tay: "Không cần quan tâm đến anh trai em, để anh ấy nghe theo chị."

Mặc dù Bạc Thiệu Thanh nói vậy, nhưng Hướng Án cảm thấy vẫn nên tôn trọng ý kiến của Bạc Dật Châu, cô nhìn về phía anh: "Anh có muốn ra ngoài ăn không?"

Ra ngoài ăn tương đối mất thời gian, cô không biết chiều nay Bạc Dật Châu còn sắp xếp công việc gì khác không.

Nhưng thật ra cô cũng muốn đi, mặc dù cơm từ khách sạn cũng ngon, nhưng luôn cảm thấy giống như bữa ăn công việc đơn giản.

Không biết Bạc Dật Châu có nhìn ra suy nghĩ của cô không, anh đậy nắp bút: "Đi thôi."

Được Bạc Dật Châu chấp thuận, Bạc Thiệu Thanh phấn khởi lên, cậu xắn hai tay áo, ngả người ra sau, lấy điện thoại lướt qua các đoạn chat với bạn bè.

Mấy ngày trước còn có người giới thiệu cho cậu nhà hàng gần đó.

Vừa chọn được vài chỗ, định chia sẻ cho hai người kia, thì nghe Bạc Dật Châu nói: "Gần đây có quán lẩu ngon không?"

"Lẩu à?" Bạc Thiệu Thanh nhíu mày, vẫn đang tìm nhà hàng trong đống tin nhắn, "Anh muốn ăn lẩu?"

"Ăn lẩu xong người một mùi đấy…" Cậu nói xong, ngồi thẳng lên, lại hỏi Hướng Án, "Chị dâu, chị muốn ăn gì?"

Hướng Án không trả lời ngay, cô cũng định nói ăn lẩu.

Cô lưỡng lự hai giây, cuối cùng thành thật: "…Vậy lẩu đi?"

Bạc Thiệu Thanh mặt đầy vẻ không thể tin được: "Cả hai người đều muốn ăn lẩu sao?"

Sau đó cậu đành thỏa hiệp: "Được rồi, vậy thì lẩu, em thiểu số phục tùng đa số."

Họ đến chính quán lẩu nơi Hướng Án và Bạc Dật Châu đã đi xem mắt cách đây một tháng.

Quán lẩu này giá cao, khách ít, khi đến nơi vào quán, vẫn còn nhiều chỗ trống.

Thật trùng hợp, theo nhân viên phục vụ đi vào trong, họ được dẫn đến chính chỗ ngồi lần trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!