Chương 46: (Vô Đề)

Sáu tháng sau, trong một bệnh viện nhân dân ở ngoại thành, trong hoa viên dưới lầu, một thiếu niên tuấn tú sắc mặt tái nhợt, giờ phút này ngồi dưới ánh mặt trời, yên lặng nhìn về phía xa xa một cô bé ước chừng 4, 5 tuổi, tay cô bé đang cầm một quả bóng màu đỏ, đúng lúc này, cô bé kia nhẹ buông tay, quả bóng lăn hướng về phía Tô Việt, dừng lại ngay chân của hắn.

"Anh ơi, bóng của ta." Cô bé cười kêu to.

Tô Việt mỉm cười, cúi đầu nhặt lên quả bóng, nhẹ nhàng ném qua, quả bóng lại lăn về hướng cô bé.

"Anh ơi, anh đang nhìn gì vậy?" Ngay tại lúc Tô Việt đang ngẩn người, cô bé ôm cầu, ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn về phía không trung.

"Ta đang nhìn chim nhỏ." Tô Việt khóe miệng giơ lên một nụ cười, nhìn lướt qua cô bé một cái.

"Làm sao có chim nhỏ, ta cũng muốn nhìn." Cô bé tò mò kêu lên.

Tô Việt chỉ vào một chú chim nhỏ đậu trên mái đình ở cách đó không xa nói "Ngươi xem, nơi đó còn có một con."

Cô bé cao hứng nhảy tung tăng "Thật sự nha, thật là chim nhỏ."

Vì thế bắt chước theo Tô Việt ngồi xuống, nhìn trong chốc lát, cô bé nhịn không được lại hỏi "Anh ơi, con chim nhỏ này là từ đâu tới đây nha."

Tô Việt nhẹ nhàng nói "Là theo một thành nhỏ ở phương bắc bay tới."

Cô bé "Nga" một tiếng, vẫn như cũ rất ngạc nhiên "Anh ơi, sao chỉ có một con chim nhỏ vậy, nó không có bạn sao?"

Tô Việt nhẹ nhàng nói "Nó cùng chim nhỏ khác rời ra, tìm không thấy bạn nó, cho nên chỉ có một mình nó."

Cô bé rất là đồng tình nói "Đây không phải là thực đáng thương sao? Ta có rất nhiều bạn nha, bọn họ đều ở nhà trẻ mà, mẹ nói chờ ta hết bệnh rồi, là có thể trở về cùng bọn họ chơi đùa cùng nhau."

Tô Việt mỉm cười "Đúng vậy sao? Vậy ngươi phải cố lên a."

Cô bé nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to lấp lánh trên gương mặt tròn đáng yêu "Anh cũn

g bị bệnh sao? Mẹ của ta nói, ăn nhiều cà rốt sẽ mau khỏe, ta ăn rất nhiều cà rốt, dì bác sĩ nói, ta rất nhanh là có thể xuất viện, anh ơi, nếu anh ăn nhiều cà rốt, cũng sẽ rất nhanh được ra viện đó."

Tô Việt nhẹ nhàng nói "Đúng vậy a, anh cũng bị bệnh, anh cũng muốn ăn nhiều cà rốt."

"Tiểu Mạn." Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp 16, 17 tuổi đứng ở đằng xa nhìn qua, hô "Tiểu Mạn mẹ ngươi tới thăm ngươi."

Cô bé kia không khỏi hoan hô, từ trên bậc thang bên cạnh Tô Việt nhảy xuống "Anh ơi, ta phải đi rồi, mẹ của ta mẹ đến đây, lần sau ta sẽ cùng ngươi chơi nữa nhé."

Tô Việt tầm mắt theo bóng dáng cô bé tung tăng bước đi, lại nhìn về hướng trên mái đình kia chỉ có một chú chim nhỏ lẻ loi, ánh mắt tràn đầy ưu thương "La Mân, đây là ngươi phái tới người đưa tin xem ta sao? Vì cái gì, vì cái gì hơn nửa năm, ngươi ngay cả phong thư cũng chưa viết cho ta, chẳng lẽ đúng như mẹ ta nói, ngươi không còn ở thành nhỏ? Ta không biết tìm ngươi ở phương nào.

"Tô Việt, hôm nay cảm giác thế nào?" Không biết khi nào thì y sĩ trưởng của Tô Việt Phương Vân Sinh đứng ở phía sau hắn, thanh âm ôn hòa.

"Phương bác sĩ." Tô Việt chậm rãi mở miệng "Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"

"Không, ta không chấp nhận, ta tuyệt không không cho hắn trở lại nơi đáng sợ đó nữa." Lưu Vũ Mai kích động kêu lên.

Trần Trung ôm chặt lấy nàng "Vũ Mai, ngươi bình tĩnh một chút, nghe bác sĩ nói hết đi đã." Hắn hướng về bạn học của mình cười cười xin lỗi. "Thật là ngại, nàng quá lo lắng tiểu Việt mà thôi."

Phương Vân Sinh đã sớm dự liệu được Lưu Vũ Mai sẽ xuất hiện phản ứng như thế, vẻ mặt lộ ra sự thông cảm "Ta hiểu tâm tình các ngươi, chính là, không biết là, giấu diếm không cho hắn biết sự thật, các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày, hắn phát hiện các ngươi lừa hắn, hắn có thể hay không hận các ngươi? Trốn tránh không phải biện pháp giải quyết, chỉ có dũng cảm đối mặt mới có thể mở ra khúc mắc, huống chi, đó cũng là chính yêu cầu hắn nói ra, có thể làm được điểm này rất khó, hy vọng các ngươi suy nghĩ lại cho kĩ."

Lưu Vũ Mai không tiếng động khóc lên "Ta không thể, không thể để cho hắn trở về, nơi đó đối với hắn cùng chúng ta, đều là một ác mộng, ta hy vọng hắn có một cuộc sống bình thường, không hy vọng hắn càng chạy càng xa."

Phương Vân Sinh sắc mặt bình tĩnh, dừng một chút, mắt nhìn rõ ràng cảm thấy Lưu Vũ Mai chấn động, tiếp tục nói "Ta có thể phụ trách trị liệu tâm lý cho hắn, nhưng là, ta không thể thay đổi tính hướng của hắn, bất kể như thế nào, hắn đều là con của ngươi, chẳng lẽ hạnh phúc cùng khoái hoạt của hắn không thể quan trọng hơn so với các ngươi cho rằng làm người bình thường sao?"

Lưu Vũ Mai nhất thời giật mình, Phương Vân Sinh ôn hòa nói "Ngươi cứ suy nghĩ lại kĩ một chút đi." Nói xong, hướng Trận Trung gật gật đầu, xoay người mà đi.

"A Trung, hắn thật là bác sĩ tâm lý sao?" Lưu Vũ Mai đợi hắn đi rồi, mới mặt lộ vẻ hoang mang nhìn về phía Trần Trung, Trần Trung nói "Có lẽ là thời gian ở nước ngoài tương đối dài, tư tưởng trị liệu phương pháp của hắn đều trở nên tiên tiến vượt mức quy định hơn thì phải."

Lưu Vũ Mai cúi đầu không nói, những lời Phương Vân Sinh nói cũng không phải đối nàng một chút đều không có xúc động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!