Chương 44: (Vô Đề)

Vương Tam nhíu lông mày "Như thế nào, nghĩ muốn đổi ý?"

La Mân lạnh lùng nói "Ngươi đem ảnh chụp trả lại cho tiểu Việt, để cho hắn đi, ta sẽ ở lại, tùy ngươi muốn xử trí sao cũng được."

Tô Việt kinh ngạc nhìn về phía La Mân "A Mân, ngươi nói ảnh chụp? Của ta sao?"

Vương Tam "Ha ha" cười ha hả "La Mân a La Mân, ngươi nghĩ rằng ta ngu như vậy đem ảnh chụp cho hắn, ngươi lúc đó chẳng còn gì trói buộc, ta còn có thể giữ ngươi lại được sao?" Hắn thu liễm tươi cười, lạnh lùng nói "Đừng có nằm mơ."

Tô Việt khống chế không được toàn thân run rẩy, nhìn về phía La Mân "Ngươi là vì ta, vì ta mới làm như vậy sao? Ngươi sao lại ngốc như vậy."

La Mân vẫn như cũ mặt không biểu tình "Thả hắn đi."

Vương Tam không nể mặt, hừ lạnh một tiếng "Các ngươi nghĩ đến đây là nơi nào hả, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Ngươi cho nơi này là khách sạn sao? Nếu đã đến đây, còn muốn chạy chỉ sợ không dễ dàng như vậy."

Vương Tam không biết từ lúc nào ấn chuông báo động, chưa tới nửa phút, Hổ Tử mang theo vài người từ ngoài cửa kích động chạy vội tiến vào "Lão Đại."

Vương Tam cả giận nói "Các ngươi đều chết hết rồi sao? Có ngừơi tới cửa giết ta như vậy, các ngươi biến đi đâu hết hả?"

Chỉ thấy Hổ Tử oán độc trừng mắt nhìn Tô Việt cùng La Mân liếc mắt một cái, bối rối nói "Mấy anh em mới từ nhà tên này trở về, không nghĩ đến hắn có thể theo đến." Bọn họ kỳ thật là ở trong phòng dưới lầu đánh bài, cũng không dám để cho Vương Tam biết.

Vương Tam hừ một tiếng, "Mang thằng này đi xuống, hảo hảo chiêu đãi."

Ngay tại lúc Hổ Tử cùng mấy tên thủ hạ tiến lên túm lấy Tô Việt, La Mân phẫn nộ quát "Đều dừng tay cho ta, ai dám đi lên, ta giết hắn."

Không biết khi nào, con dao trong tay Tô Việt đã bị La Mân nắm ở trong tay, một tay che chở Tô Việt, một tay đem đao án trước mặt mọi người, vẻ mặt sẵn sàng liều chết.

Vương Tam nheo lại ánh mắt, giận dữ hét "Còn không bắt cho ta."

Hổ tử bọn họ cùng tiến lên, La Mân đem Tô Việt hướng ra phía sau mình, cùng ẩu đả với bọn họ, rốt cuộc là La Mân, thân thủ cũng coi như rất cao, Hổ Tử là bại tướng dưới tay, trong lòng sợ hãi, nhất thời không dám động, bởi vì La Mân trong tay có đao, hơn nữa thân thủ lại không tồi, vài người không dám lại gần, chỉ có thể vây xung quanh hắn, cố ngăn cách hắn với Tô Việt, vừa lúc đó, Vương Tam thấy hắn có chỗ sơ hở, nhất chân chính đá trúng bên sườn La Mân.

Ngay tại lúc La Mân đang lảo đảo không chú ý, Vương Tam một tay chụp lấy Tô Việt ra sức giãy giụa.

"Ngươi thả hắn mau." Dao trong tay La Mân bị đá bay, nhất thời bị mọi người vây quanh, hắn trong ánh mắt sớm đã bốc hỏa, không khỏi rống to.

"Thả hắn à? "Vương Tam đem Tô Việt kiềm ở trước ngực của mình, âm hiểm cười "Được, để ta thả hắn." Tay trái kiềm chặt cổ Tô Việt, tay phải thành quyền, hung hăng đánh một cái vào bụng Tô Việt.

Tô Việt bị hắn đánh đập co gập thắt lưng, rồi lại bị một phen hung hăng kéo trở về, túm tóc, giật mạnh về phía sau, khiến Tô Việt không thể không bị bắt ngẩng đầu lên.

La Mân đau triệt tâm phế, nổi giận gầm lên một tiếng, quyền cước sinh phong, đá ngã hổ tử cách hắn gần đây "Khốn kiếp ngươi mau buông hắn ra."

Vương Tam hừ lạnh một tiếng, thêm một cái đá vào bên sườn, đem La Mân ngã sấp ở trước mặt mình.

"Quỳ xuống." Hắn lạnh lùng nói "Không muốn ta làm cho tiểu tình nhân của ngươi đau nữa, liền quỳ xuống."

"Không được quỳ, a Mân, không được." Tô Việt liều mạng lắc đầu, sống chết giãy giụa, giây tiếp theo, lại bị Vương Tam lần thứ hai dụng quyền đảo ở trên bụng, đau đến loan hạ thắt lưng.

"Ngươi đừng thương tổn hắn, dừng tay." La Mân kêu to.

"Quỳ xuống, ngươi quỳ xuống cho ta." Vương tam ghen ghét nảy ra, lần thứ hai quát.

La Mân nhìn về phía Tô Việt, Tô Việt tràn đầy nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập áy náy, bi thương, tuyệt vọng, cúi đầu nghẹn ngào nói "Không được quỳ."

La Mân tâm đều nát, hắn ngược lại nhìn về phía Vương tam, chậm rãi quỳ xuống "Thả hắn đi, cầu ngươi."

"La Mân –" Tô Việt hét ầm lên "Không cần cầu hắn." Nước mắt như mưa rơi xuống.

Vương Tam nheo lại ánh mắt, lòng đố kị như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tâm trí hắn, ngay cả ánh mắt đều trở nên đỏ ngầu, không khỏi cười rộ lên "Thật là khiến người ta cảm động a, được, ta đáp ứng ngươi thả hắn ra, chỉ cần ngươi làm lại trò mà vừa rồi ngươi mới làm với ta ở trước mặt tiểu tình nhân của ngươi một lần nữa, ta sẽ thả hắn."

La Mân gắt gao trừng mắt với Vương Tam, sắc mặt trắng bệch, không nói được lời nào, Tô Việt vùng vẫy đứng lên "Ngươi là tên biến thái, ngươi không phải người, La Mân." Hắn tuyệt vọng nhìn tình nhân "Ta thà rằng chết đi, cũng không cần ngươi làm như vậy một lần nữa, a Mân." Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Ta cầu ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!