"Tiểu Việt?"La Mân kinh hoảng đem Tô Việt thiếu chút nữa ngã xuống lầu ôm chặt vào trong ngực, Tô Việt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía La Mân làm cho hắn một trận hết hồn, "Không phải như ngươi nghĩ đâu." Hắn vội vàng muốn giải thích, giây tiếp theo lại bị Tô Việt mạnh mẽ đẩy ra, "Trong nhà của ngươi có việc, ta là người ngoài thật không nên quấy rầy." Trong thanh âm tràn đầy xa cách cùng lạnh lùng, giống như bọn họ cho tới bây giờ là người xa lạ không quen biết vậy.
Tô Việt biết mình nếu không đi, nhất định khống chế không được tâm tình của mình, hắn hít vào một hơi thật sâu, cũng không quay đầu lại, hướng dưới lầu chạy nhanh xuống, La Mân biết việc lớn không tốt, bối rối vội đuổi theo hắn.
"Tiểu Mân, còn không mau nhận lỗi với Tiểu Lệ?" Cha La Mân đột nhiên chắn ở trước mặt hắn, vẻ mặt lộ ra nghiêm khắc "Sao không thấy ngươi quan tâm tới bạn gái mình như vậy?"
La Mân thống khổ kêu lên "Ba."
Cha La Mân ánh mắt lộ ra quyết tuyệt "Mau, hướng Tiểu Lệ giải thích rõ ràng đi, trong bụng của nàng có thể có con của ngươi."
La Mân nghĩ những chuyện như thế này chỉ có trong phim ảnh thôi, nhưng không ngờ lại xảy ra với chính mình, Người mà mình yêu sâu đậm nhất đã bỏ đi trước mặt mình mang theo sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng, để lại mình phía sau hoang mang chồng chất với người phụ nữ trong bụng mang đứa con của mình, hai bên áp lực đè nặng làm cho tim của hắn giống như muốn nổ tung, ta nên làm cái gì bây giờ?
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn gương mặt xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy trong lòng dị thường lạnh như băng.
"Ngươi xác định đứa nhỏ trong bụng ngươi là của ta?" La Mân một chữ một chữ thốt ra câu nói kia, lập tức, đã bị một cái tát đánh vào trên mặt vang vọng khắp phòng.
"La Mân, ngươi hỗn đản." Tiểu Lệ khóc chạy vội đi ra ngoài.
Lập tức, trong phòng loạn thành một đoàn, Triệu mẫu kích động đuổi theo, trước khi đi phẫn nộ nhìn La Mân "Ta cảnh cáo ngươi, La Mân, nếu con gái ta có cái gì không hay xảy ra, nhà của chúng ta không để yên cho ngươi đâu."
"Còn không mau đuổi theo?" La cha tức giận đẩy mạnh La Mân một phát, La Mân phục hồi tinh thần lại, chạy vội ra ngoài, có điều là, hắn không phải đuổi theo Tiểu Lệ, mà là đi tìm Tô Việt.
Tô Việt từ khách sạn chạy đi hoàn toàn mất tri giác, chỉ cảm thấy trong cổ họng xộc lên một mùi tanh nồng, nhịn không được đem nó nôn đi ra, mắt thấy trên mặt đất kia một bãi máu tươi, lúc này mới cảm thấy được phiền muộn dồn nén trong lòng thoải mái hơn.
"Tô Việt, ngươi thật đúng là ngốc a." trên gương mặt trắng bệch Tô Việt lộ ra một nụ cười tuyệt vọng. Lúc ngươi còn cho là người ta là bởi vì chuyện của cha, bởi vì chuyện của ngươi mà trằn trọc dày vò, không biết hắn kỳ thật đang vui vẻ hạnh phúc cùng người đàn bà kia cười nhạo ngươi. Có lẽ từ trước người nọ là chỉ muốn chiếm được thân thể ngươi, nhưng La Mân lại lợi hại hơn nhiều, hắn ngay cả tâm đều bị cướp mất, rồi lại giống như rác rưởi bị vứt bỏ không thương tiếc.
Hiện giờ người ta ngay cả đứa nhỏ đều có, ngươi còn ngu ngốc chờ đợi, còn tưởng rằng hắn thực sẽ chia tay cô gái kia toàn tâm toàn ý ở bên mình, Tô Việt, ngươi cũng thật hèn hạ, đê tiện.
Tô Việt một bên cười khổ lắc đầu liên tục, một bên vì chua xót mà nước mắt tràn đầy khóe mi, chỉ cảm thấy bước đi của mình thật nặng nề, không có nơi nào dành cho mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thực sự yêu ai đó, vốn hắn là một người lạnh lùng ít quan tâm đến việc gì như vậy, đã từng chịu quá đau khổ vì bị bỏ rơi, cường bạo, luôn sống trong sự âm u lạnh lẽo, cô tịch, cho nên La Mân thật sự chính là ánh sáng toàn bộ cuộc đời hắn. Tô Việt đã nghĩ rằng hắn là người tới cứu chuộc cuộc đời mình, thế nhưng trăm triệu lần đều không nghĩ tới, hắn lại đem tim mình vùi lấp vào nơi tăm tối hơn.
Chỉ thấy lúc này, một chiếc xe màu đen trên đường đi ngang qua, người ngồi bên trong là Vương ca mới từ phòng trà Hoa Hồng Đỏ ở Nghiễm Châu trở về, bên cạnh là thủ hạ của hắn Hổ Tử.
Tô Việt vẻ mặt hoảng hốt, ngẩn ngơ hướng về phía ô tô liền lảo đảo lao ra, "Kéttt" người ở bên trong sợ tới mức thắng nhanh xe lại.
"Ta nói, con mẹ nó ngươi muốn chết a? Đi cũng không nhìn đường." Hổ Tử ló đầu ra, hung tợn mắng một câu.
"Dừng xe." Vương ca liếc liếc mắt một cái nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên thốt lên, kia không phải là cậu bé lần trước gặp sao?
"Ngươi không sao chứ?" Đang lúc Tô Việt giống như không chịu nổi gánh nặng, tựa vào tường thở dốc, Vương ca đi xuống xe, ân cần hỏi han.
Tô Việt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông trung niên lần trước nói muốn bao mình, trong lòng không khỏi đầy đề phòng nói "Cám ơn, ta tốt lắm."
"Xem mặt của ngươi trắng bệch giống như người chết vậy mà tốt cái gì? Đi thôi, ngươi đang ở nơi nào, ta đưa ngươi trở về." Vương ca lấy tay định đỡ lấy vai Tô Việt nhưng bị hắn khóe léo gạt ra.
"Ta cách đây rất gần, không dám làm phiền ngươi."
Tô Việt trong lòng cười lạnh, thấy mình là đi tới tuyệt lộ, bị một người nam nhân đùa giỡn, lập tức đã có người khác xông lên tỏ vẻ hứng thú đối với mình, hắn cắn răng, cố gắng thẳng thắt lưng, làm cho mình có tinh thần lên một chút, sau đó bước nhanh đi về phía trước.
"Vương ca, tên này con mẹ nó thực không biết phân biệt, để ý đến hắn làm gì." Hổ tử bất mãn than thở, "Nếu là ta, sớm đập hắn một trận rồi."
"Con mẹ nó ngươi ngoài việc sinh sự đánh nhau, còn có thể làm gì hả?" Vương ca sắc mặt âm trầm nhìn bóng dáng Tô Việt đi xa, quát lớn với Hổ Tử. Cậu bé này, sớm hay muộn cũng thuộc về mình, hắn nắm chặt bàn tay, bên môi lộ ra một nụ cười âm lãnh, có lẽ thời gian chờ đợi sẽ không quá dài.
La Mân bổ nhào vào ký túc xá Tô Việt, cánh cửa vẫn còn khóa, La Mân không khỏi cấp hỏa công tâm, hắn có thể đi chỗ nào?
La Mân giống như người điên rồi, ở phố lớn ngõ nhỏ chung quanh tìm kiếm, cho đến khi mặt trời lặn xuống núi, vẫn chưa thấy bóng dáng Tô Việt.
Thẳng đến cuối cùng, một nơi đột nhiên ra hiện ở trong đầu, Kim Sa hà, chẳng lẽ? tim La Mân tâm nhịn không được trở nên co rút, phát động xe, phóng nhanh đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!