Chương 30: (Vô Đề)

Thân thể thiếu niên tràn ngập mềm dẻo mà trơn bóng dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt xinh đẹp, có lẽ là nhiều ngày không gặp nên hai người hết sức kích động. Mỗi một nụ hôn của La Mân rơi xuống từng tấc da thịt trên người Tô Việt đều chất đầy sự sùng bái, tôn kính, nhưng trong lòng khát vọng thì như những ngọn sóng cuồn cuộn dâng lên. Tô Việt mặc hắn công thành đoạt đất, cảm thấy đau cũng là hạnh phúc.

Lần này hoan ái kéo dài thật lâu, cho đến khi Tô Việt cả người bủn rủn không còn chút khí lực nào nữa, hai người rốt cuộc bắn không ra cái gì, La Mân mới từ trên người Tô Việt ngã xuống.

Ngón tay đan vào nhau, da thịt thân cận, Tô Việt ghé vào trong lòng ngực La Mân ngủ thật say.

La Mân nhìn Tô Việt không đề phòng chút nào, hoàn toàn tín nhiệm ngủ say sưa, rốt cục khống chế không được, nước mắt chảy xuống, tựa đầu mình sát vào đầu Tô Việt, trong lòng điên cuồng gào thét, không thể buông, không thể, nếu buông tay, với tính tình Tô Việt sợ là trọn đời cũng không thể gặp lại hắn, La Mân trong lòng thầm rủa mình vô sỉ, hắn nghĩ, có thể kéo dài thêm ngày nào thì đỡ ngày đó.

Nhưng sự tình làm sao lại tốt đẹp giống như hắn thiết tưởng như vậy chứ, rất nhanh chỉ vài ngày sau Tô Việt đã biết chuyện hắn sắp cùng Tiểu Lệ kết hôn.

"Ngươi đã đi nơi nào vậy, một đêm cũng chưa trở về?" Trên hành lang bệnh viện, Tiểu Lệ tức giận ngút trời chỉ trích La Mân mất dạng cả ngày trời.

La Mân vẻ mặt phiền táo, cũng không thèm nhìn tới nàng, lập tức đem đầu mẩu thuốc lá vứt trên mặt đất nghiền nát."Chuyện của ta, ngươi ít quan tâm đi."

"Ngươi nói vậy là sao, chúng ta lập tức sẽ kết hôn, ngươi lại nói với ta, chuyện của ngươi ta ít quản." Tiểu Lệ lần này không bỏ qua, rõ ràng chuẩn bị cùng La Mân nói thẳng một lần, không khỏi thật dựng thẳng lông mi, âm thanh trách cứ.

"Ngươi đã nói đủ chưa? Ta đến nhà Tiểu Hà đánh bài, được rồi chứ?" La Mân không thể tưởng được cô gái này dám dựa vào chuyện kết hôn mà hoạnh họe mình, tâm tình không khỏi bực bội, trong lòng cảm thấy rất chán ghét.

Tiểu Lệ cười lạnh một tiếng "Cư nhiên còn dám nói dối, ta đến nhà Tiểu Hà nơi đó đi tìm ngươi, chỉ có một mình hắn đang ngồi chơi game, căn bản chưa thấy qua ngươi."

La Mân ánh mắt lập tức trừng lên, ngữ khí cũng tràn đầy không kiên nhẫn "Vậy thì sao hả? Chúng ta hiện giờ chưa phải vợ chồng, ngươi muốn quản lý ta sao?"

Tiểu Lệ ánh mắt lập tức đỏ, nghẹn ngào nói "Ngươi giỏi lắm La Mân, ta giờ là người của ngươi, ngươi còn có thể nói như vậy, ta muốn nói cho bác trai bác gái, xem bọn họ nói như thế nào."

"Khốn kiếp ngươi trở lại cho ta." La Mân chỉ cảm thấy một cỗ ác khí theo trong lòng thăng lên, phẫn hận ý không thể kìm nén, nếu người này không dụ dỗ mình đến nhà nàng nói chuyện, thì làm sao mọi việc lại phát triển trở thành cái dạng này? Hắn vẻ mặt âm trầm giống như trước khi bão táp thực sự đến, một chữ một chữ kiên định nói "Ngươi đừng tưởng rằng, chỉ bằng chuyện hai người chúng ta lên giường có thể áp chế được ta, La Mân ta chơi đùa qua nhiều cô gái rồi, ngươi thấy có người nào dám khóc sướt mướt quấn quít lấy ta, mẹ của ta tuy rằng đã đồng ý chuyện chúng ta kết hôn, nhưng quyền quyết định vẫn là do ta, nếu ngươi còn tiếp tục xen vào chuyện của ta như vậy, bám sát lấy ta, ngươi thử xem xem, ngươi thử một lần nữa xem". Nói xong, cũng không thèm nhìn tới Tiểu Lệ liếc mắt một cái, lạnh lùng xoay người mà đi. Những lời này giữ ở trong lòng đã lâu rồi, lần này lập tức nói ra được, cảm giác khỏi phải nói bao nhiêu thoải mái, cho dù bị toàn bộ thế giới chê bai cũng không sao cả, ít nhất, còn có một người, luôn im lặng ở nơi đó chờ đợi mình.

Tiểu Lệ cắn môi, nước mắt rơi như mưa, "Ngươi hay lắm La Mân, cư nhiên dám đối với ta như vậy, ta nhất định chống mắt lên xem". Tuy nói vậy nhưng vẫn e ngại cơn giận của La Mân vừa rồi, không dám lại trêu chọc hắn, chỉ phải căm giận khóc lóc đi về nhà.

Thật tốt, từ sau khi hai người cãi nhau, vài ngày, Tiểu Lệ cũng chưa đến làm phiền quá La Mân, mà ngay cả La cha xuất viện về nhà tu dưỡng, nàng cũng chưa đến lộ diện, La mẹ vốn có chút nghi hoặc, nhưng mỗi lần hỏi đứa con, đều bị La Mân trả lời qua loa cho có lệ.

Ngày hôm đó, cũng thật trùng hợp, Tô Việt mấy ngày nay vội vã bởi vì cha La Mân xuất viện, liền mua đồ vật này nọ đến nhà thăm ông, La mẹ đã lâu không gặp hắn, vừa thấy dưới lầu đã rất là vui vẻ.

"Tiểu Tô a, ngươi thời gian thật dài không có tới đây nha, ta nghe Tiểu Mân nói, mẹ ngươi thân thể một thời gian ngắn trước không tốt, hiện tại đã khỏe nhiều chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ, đa tạ dì lo lắng, đây là một ít thuốc bổ ở phía nam con mang đến cho bác trai, nghe nói đối với việc phục hồi xương cốt rất có hiệu quả."Tô Việt cười cười đưa tay lấy gì đó đưa cho La mẹ.

La mẹ cười khách khí nói "Ai nha, ngươi tốn kém làm chi, ngươi đi làm kiếm tiền cũng không dễ dàng."

Tô Việt nở nụ cười, "Dì à, dì hãy nhận lấy đi, đây là một chút tâm ý của con mà."

La Mân ở bên cạnh cũng cười nói "Mẹ, mẹ hãy nhận lấy đi, Tô Việt người ta ngàn dặm xa xôi mới mang tới được đó."

La mẫu đem đồ vật này nọ xách vào trong phòng, xoay người cười đi ra "Tiểu Tô a, ngươi ngồi chơi với Tiểu Mân nha, ta đi nấu cơm, hôm nay ở lại ăn cơm trưa với chúng ta nhé."

Đợi bà đi rồi, La Mân dùng chân nhẹ nhàng đá cánh cửa đóng lại, trong ánh mắt tràn đầy thương yêu, Tô Việt có chút khẩn trương nhìn hắn "Đây chính là nhà ngươi a, ngươi đừng làm càn đó."

Còn chưa nói xong, đã bị nụ hôn của La Mân ngăn lại, hắn ra sức đập tay vào ngực La Mận nghĩ muốn thoát ra, lại nghe hắn một câu nói nhỏ "Hư, ba của ta ngay tại phòng bên." Tô Việt sợ tới mức ngừng tay, chỉ phải mặc hắn nuốt lấy môi mình, hôn lên cổ lên tai, cái loại yêu đương vụng trộm này khiến người ta càng kích thích cùng khẩn trương, làm cho trái tim nhảy lên dồn dập, cảm giác cuồng loạn mà lại rung động.

Ngay tại lúc hai người hôn say sưa hồn nhiên quên cả đất trời, chỉ nghe một trận lung tung ồn ào theo dưới lầu truyền đến, còn kèm theo tiếng mẹ La Mân nói chuyện, hai người nhanh chóng tách ra, đúng lúc này, cánh cửa "Rầm" một tiếng bị đẩy ra, sắc mặt La Mân nhanh chóng sa sầm xuống, Triệu Tiểu Lệ cùng mẹ nàng đã tới cánh cửa.

"La Mân, ngươi thật quá đáng." Triệu mẹ phẫn nộ quát.

Chỉ thấy Tiểu Lệ cặp mắt sưng đỏ đứng ở phía sau mẹ mình, mắt cũng không thèm nhìn tới La Mân.

Tô Việt nhất thời khẩn trương lên, nghĩ đến chuyện La Mân cùng Tiểu Lệ chia tay đã bị gia đình biết, không khỏi vạn phần lo lắng nhìn La Mân.

"Tô Việt, ngươi đi về trước đi, có rảnh ta lại đi tìm ngươi." La Mân lên tiếng trước vì sợ Triệu mẹ đang bị kích động nói ra lời không hay, ý bảo Tô Việt rời đi. Trước đó không lâu, chính mình đã muốn lại hạ quyết tâm, cho dù là bị cha Tiểu Lệ đánh chết mình cũng sẽ không lấy nàng.

Chính là, hậu quả việc này, chỉ cần một mình mình gánh vác là được rồi, không thể để liên lụy đến Tô Việt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!