Chương 28: (Vô Đề)

"Trời ơi, các ngươi đã làm gì?" La Mân là bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh, mông lung trung, hắn còn cho là mình đang nằm trên giường ngủ ở nhà, nhưng đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ kéo hắn lên, tiếp theo đó là hai cái tát như trời giáng, khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại.

"Chú Triệu, dì Lưu?" Đợi tới lúc La Mân thấy rõ hai người trước mắt, thật sự là kinh hãi không hiểu, đến khi tầm mắt của hắn lạc ở người bên cạnh trên giường, đầu lại ông một tiếng, lập tức trống rỗng, ý thức cũng không có, trời, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Chỉ thấy Triệu Tiểu Lệ bị giật mình tỉnh lại mở to hai mắt, bổ nhào vào trong lòng mẹ mình "Oa" khóc thành tiếng, Triệu cha biểu tình hận không thể ngay lập tức xé xác La Mân, nghiêm mặt giận dữ hét "Ngươi là đồ súc sinh, cư nhiên có thể làm chuyện hạ lưu như vậy, ta hôm nay không thể không đánh chết ngươi." Ông nhìn xung quanh, chẳng thấy có thứ gì dùng để đánh được, đột nhiên mắt thấy bức tranh gỗ treo trên tường với tay dùng hết sức ném vào người La Mân.

Đúng lúc này, chỉ nghe Tiểu Lệ một tiếng khóc kêu "Không được, ba ơi." Liều mạng đem thân thể của mình chắn phía trước La Mân "Ba muốn đánh thì cứ đánh con đây, La Mân không có lỗi gì hết, là con gọi hắn đến uống rượu, con không nghĩ tới hắn sẽ say như vậy."

La Mân mờ mịt ngồi dưới đất, trong đầu trống rỗng, trời ơi, mình đã làm gì, mình đã làm gì a, hắn thống khổ vò đầu bứt tóc mình, hung hăng cụng đầu vào tường.

"A Mân." Tiểu Lệ khóc ôm lấy hắn đang muốn đập đầu vào tường, khóc nói "Ta không trách ngươi, là chính mình nguyện ý, ngươi đừng như vậy."

"Con nhỏ chết tiệt kia, đứng lên cho ta, cứ để cho hắn đâm đầu vào tường chết đi." Triệu cha vẻ mặt xanh mét, trong ánh mắt giống như phun ra lửa.

"Lão Triệu, lão Triệu, ngươi nói nhỏ chút." Mẹ Tiểu Lệ rốt cục khôi phục một chút lý trí, dùng sức giữ tay chồng mình lại, không cho hắn vì quá phẫn nộ mà đầu óc hồ đồ "Ngươi muốn cho hàng xóm xung quanh ai cũng biết con gái chúng ta đã thất thân sao?"

Triệu cha mới nghe hơi ngừng lại, nghe xong lại càng tức thêm, ông phẫn nộ một tay túm lấy La Mân cả người trần trụi xách lên "Ngươi tên hỗn đản này, cư nhiên dám làm chuyện xấu xa như vậy với con gái ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Lão Triệu, " mẹ Triệu hô một tiếng "Tiểu Lệ, đi tìm quần áo đưa La Mân mặc vào."

Tiểu Lệ này mới phát hiện mình chỉ mặc nội y, còn La Mân lại là quang lỏa một mảnh, đỏ mặt vội vàng mặc váy ngủ, đem quần áo La Mân rơi trên mặt đất đưa cho hắn.

La Mân trong ánh mắt hiện lên một tầng sương mù, tay hắn run run, chậm rãi mặc quần áo vào, trong lòng rối loạn, vì cái gì, vì cái gì lại phát sinh chuyện như vậy. Hắn đối với chuyện đã xảy ra buổi tối không có…ấn tượng chút nào, mình tại sao ngủ ở trên giường Tiểu Lệ, chính mình lại như thế nào cùng nàng ngủ chung, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách dưới lầu, Tiểu Lệ im lặng khóc, Triệu cha nghiêm mặt không ngừng hút thuốc, Triệu mẹ nhăn mày, nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế sa lon không nói được lời nào, sắc mặt tái nhợt, trong lòng hơi hơi hiện lên một tia thương hại, "Nói đi, ngươi định làm như thế nào?" Triệu mẹ nhìn về phía La Mân.

Triệu cha cười lạnh một tiếng "Làm sao bây giờ, đem hắn đưa đến cảnh sát đi, cáo hắn cưỡng gian, ta không thể để yên cho hắn được."

Triệu mẹ bất mãn nhìn thoáng qua Triệu cha, lập tức dời ánh mắt đến con gái mình, chỉ thấy Tiểu Lệ khẽ lắc đầu, cảm thấy hiểu được, chuyện này hơn phân nửa là con mình tự nguyện.

"Được rồi, lão Triệu, sự tình cũng đã xảy ra, ta xem, hay là nghe ý La Mân như thế nào." Ánh mắt bà nghiêm nghị nhìn về phía La Mân, mình chỉ có một đứa con gái như vậy, luôn hy vọng nó có thể hạnh phúc, tuy rằng người thanh niên này mình và chồng không thích, nhưng mà con mình thích, hơn nữa, còn đã muốn như vậy.

"Thực xin lỗi." La Mân nhắm mắt lại, sự hối hận như cắn xé tim của hắn, ta vì cái gì phải đến nơi này, ta vì cái gì muốn uống rượu, ta vì cái gì đối nàng làm ra loại chuyện này? Ta như thế nào đối Tô Việt nói, ta như thế nào đối Tô Việt nói đây?

"Hiện tại không phải để cho ngươi giải thích sao, ngươi nói đi, ngươi tính chịu trách nhiệm với con gái ta như thế nào?" Triệu mẹ hiển nhiên bất mãn La Mân chỉ nói một câu thực xin lỗi.

"Các ngươi muốn ta làm như thế nào?" La Mân chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, hô hấp đều phải tạm dừng.

"Chúng ta muốn gặp cha mẹ của ngươi." Triệu mẹ nhìn La Mân, nói ra ý nghĩ của chính mình."Chuyện này không phải việc nhỏ. Chúng ta muốn hỏi một chút bọn họ tính toán làm như thế nào."

Tiểu Lệ van xin gọi một tiếng "Mẹ." Bị Triệu mẹ ánh mắt sắc bén trừng, dọa đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, La Mân ngẩng đầu, buồn bã nói "Có chuyện gì một mình ta gánh vác thì được rồi, không liên quan tới bọn họ."

"Ai nói không liên quan? Nghe Tiểu Lệ kể ba của ngươi nằm viện, phải không? Cha của mình đều bệnh thành như vậy, ngươi còn có thể bên ngoài làm ra chuyện xấu xa như thế, ngươi không biết hổ thẹn sao?" Triệu mẹ trong lời nói như dao sắc cắm sâu vào tim La Mân, trong mắt của hắn hiện lên một tầng hơi nước, thực xin lỗi, thực xin lỗi, La Mân trong lòng thống khổ run giọng nói, ta là hỗn đản, ta là hỗn đản a.

"Như vậy đi, ngươi đi về trước, sáng ngày mai, chúng ta sẽ qua gặp ba mẹ ngươi." Triệu mẹ nhìn thoáng qua con gái mình cùng chồng bà, ý bảo La Mân hiển nhiên đã muốn tâm thần rối loạn có thể đi rồi.

La Mân chậm rãi đứng lên, đờ đẫn rời khỏi phòng khách Triệu gia, từng mỗi bước đi, hắn cảm thấy chân mình có ngàn cân nặng, mỗi một tấc cơ thể đều giống như ở kêu gào, từng gọt mồ hôi lạnh từ đầu trên rơi xuống, rơi trên mặt đất.

Hắn không biết mình là như thế nào quay về bệnh viện, mẹ hắn đang nằm trên ghế mệt mỏi ngủ, lúc này, nghe thấy thanh âm đứa con mở cửa, đột nhiên bừng tỉnh "Tiểu Mân, ngươi làm sao vậy?"

Tô Việt đêm nay ngủ cũng cực không an ổn, ác mộng kia lâu lắm rồi không thấy nay cư nhiên lại xuất hiện trở lại, trong phòng u ám, chàng trai hô hấp khó khăn, cả người đau đớn như bị xé rách, làm cho hắn cảm thấy vừa tuyệt vọng mà vừa đau khổ, "A" hắn hét lớn một tiếng từ trong mộng tỉnh lại,

Rạng sáng ba giờ bốn mươi phút, ánh đèn tỏa sáng đem vẻ lo lắng bên trong xua tan, "Tiểu Việt, ngươi thế nào rồi?"

Mẹ hắn trên giường bệnh đối diện lo lắng nhìn qua, mắt thấy sắc mặt đứa con tái nhợt, mồ hôi lạnh như đất, không khỏi vạn phần lo lắng.

"Không có gì, con mơ thấy ác mộng thôi." Tô Việt lúc này mới nhớ tới chính mình ngủ t

rong phòng bệnh của mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!