Chương 17: (Vô Đề)

"Ai nhờ ngươi đi tìm bà ấy hả? Thật nhiều chuyện." Tô Việt vẻ mặt mất hứng nhìn La Mân, La Mân cười theo hắn đi vào ký túc xá, giúp hắn rửa thức ăn "Thật ra, mẹ ngươi…"

"Bà ấy không phải mẹ của ta." Tô Việt vội ngắt lời hắn.

"Đúng vậy, ta nói sai rồi, người gọi là Lưu Vũ Mai, kỳ thật bà cũng không dễ dàng gì đâu, nhiều năm như vậy, cũng vẫn chỉ một mình."

"Đó là tự bà ấy muốn vậy, ai kêu bà ấy lúc trước bỏ rơi chúng ta." Tô Việt lạnh lùng nói.

"Tô Việt, kỳ thật chúng ta cũng không biết tình cảm giữa cha mẹ đúng không? Ngươi cảm thấy được cha ta cùng mẹ ta cảm tình tốt không? Không tốt, mỗi ngày tranh cãi, thường xuyên đánh nhau, muốn ta nói không bằng ly hôn, đỡ phải tra tấn nhau, thật sự. Có lẽ ngươi không hiểu." La Mân tự giễu.

Tô Việt ảo não nói "Kia không giống với."

La Mân chậm rãi đi đến phía sau hắn, nhìn hắn ngồi ở trước bàn, phiền não xoay xoay cây bút trong tay, "Tình huống ta và ngươi không giống nhau."

La Mân bất giác đưa tay đặt lên bờ vai của hắn "Tô Việt, ngươi chẳng lẻ không cảm thấy nếu không còn tình cảm nữa mà vẫn tiếp tục sống chung mới là biểu hiện không có trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân sao?"

Tô Việt ném mạnh cây bút ra xa "Ngươi căn bản là không rõ, ta đã trải qua những chuyện gì đâu? Nếu không phải bà ấy vô trách nhiệm dứt áo ra đi bỏ lại ta cùng ba ba, ta sẽ không bị như vậy, ngươi không biết cái gì hết." Nước mắt trào ra khóe mắt Tô Việt, hắn đứng lên, đẩy ra La Mân liền hướng ra phía ngoài chạy đi, lại bị La Mân một phen đặt tại trên tường "Tô Việt, trong lòng ngươi rốt cuộc giấu cái gì?

Nói cho ta biết, ngươi đang sợ hãi điều gì vậy?"

Tô Việt liều mạng giãy giụa, hắn cúi đầu kêu lên, giống như con thú nhỏ bị thương "Buông ra, ngươi buông ta ra."

La Mân cố chấp áp chặt hắn vào lòng ngực mình "Tô Việt, ngươi làm sao vậy, nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì cái gì ngươi luôn đầy ắp tâm sự? Chúng ta là huynh đệ tốt nhất không phải sao?"

"Huynh đệ?" Tô Việt đột nhiên ha ha nở nụ cười, cười một cách tuyệt vọng "Ngươi căn bản không biết ta là cái hạng người gì? Chỉ sợ ngươi biết rồi liền không bao giờ … xem ta là huynh đệ nữa, buông tay, La Mân."

La Mân thấy hắn thống khổ thành bộ dáng kia, đau lòng không thôi "Không, ta không buông, Tô Việt, ngươi nếu không cùng ta nói rõ ràng, ta sẽ không buông tay, ngươi có biết hay không, nhìn ngươi như thế này, ta rất khổ sở."

Tô Việt bị những ý niệm tự hoại mình trong đầu tra tấn, không khỏi thật sâu nhìn La Mân "Ngươi rất muốn biết phải không? Thật muốn biết ta vì cái gì không muốn tha thứ bà ấy sao?"

La Mân không nói lời nào, chỉ nhìn Tô Việt.

Tô Việt trong lòng càng ngày càng mất lòng tin, không khỏi lộ ra một nụ cười đau khổ "Như vậy đến đây đi. Ta biết kỳ thật ngươi đã sớm nghĩ muốn như vậy với ta. Ta biết, ánh mắt của ngươi cùng bọn họ cũng không có gì khác nhau."

Nói xong, hắn đột nhiên hôn mạnh lên môi La Mân, La Mân bất ngờ bị làm cho sợ hãi, vội vàng đẩy Tô Việt ra "Ngươi, làm cái gì vậy?" Đẩy ra sau, không khỏi kinh ngạc, tại sao mình lại đẩy hắn ra, không phải mình luôn khát khao hắn đã lâu rồi sao?

Tô Việt đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập mỉa mai cùng bất đắc dĩ, "La Mân, ngươi không muốn hôn ta sao?"

La Mân buông lỏng tay đang nắm bả vai hắn, không khỏi cười khổ "Đúng vậy, ta là rất muốn hôn ngươi, Tô Việt, ta thực sự thích ngươi, thế nhưng, việc này không thể trở thành lý do ngươi thử ta, ta không muốn vì vậy mà ngươi khinh thường ta."

Hắn lui lại phía sau từng bước, sắc mặt lạnh lùng "Cho dù ta nhiều chuyện cũng được, ta đi trước, ngươi nếu thật không muốn nhận bà ấy là mẹ, đó cũng là chuyện của ngươi." Nói xong, La Mân vượt qua Tô Việt, hướng ngoài cửa đi ra.

"La Mân." Tô Việt mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hắn chưa từng thấy La Mân tức giận với mình như vậy, không khỏi hoảng sợ nói "Đừng đi, đừng nóng giận, ta không phải cố ý muốn thử ngươi, thật sự đó."

La Mân vẫn đang rất tức giận "Buông tay."

Tô Việt khóc nói "Thực xin lỗi, La Mân, ngươi đừng giận ta, ta chỉ có ngươi là bằng hữu thôi."

Kể từ lúc La Mân quen biết Tô Việt, lần đầu tiên thấy hắn rơi lệ, hắn thở dài, xoay người ôm lấy Tô Việt " Xin lỗi, ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi, ngươi cũng biết, con người của ta thích nhất xen vào việc của người khác, ngươi đã không thích bà ấy, chúng ta sẽ không gặp bà ấy nữa."

Tô Việt bị La Mân gắt gao ôm vào trong ngực, lúc này mới kinh giác phát hiện, La Mân đã sớm giống một cái cây mà rễ của nó đã ăn sâu vào trong lòng hắn.

Dưới ánh đèn, Tô Việt khẽ nhắm mắt lại, một nước mắt long lanh trong suốt rơi ra, La Mân cúi đầu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn.

Tô Việt thân thể không khỏi chấn động, nhưng hắn không mở mắt ra, vẫn để La Mân như vậy ôm. Những nụ hôn của La Mân giống như những hạt mưa nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt, trên cổ, trên gáy hắn. Tô Việt chỉ cảm thấy thân thể của chính mình bắt đầu nóng lên, cảm xúc mãnh liệt dần dần bùng lên.

Môi La Mân cuối cùng dừng lại trên môi Tô Việt, tách ra hàm răng của hắn, tiến quân thần tốc, mút vào đầu lưỡi hắn hết lần này đến lần khác, Tô Việt vẫn nhắm mắt lại, thân thể ban đầu còn cứng ngắc, từ từ trở nên mềm mại đi.

"Tắt đèn đi." Tô Việt nói thật nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!