Đỗ Tiêu không kìm được đọc lại một lần nữa bình luận đó.
"Comment của chủ thớt thì… hmm, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Chủ thớt đừng nghĩ nhiều nữa, chị dâu cô đúng là có ý đó thật. "Nhường ra một phòng" – ngoài cô ra thì còn ai có thể nhường phòng được nữa? Chỉ cần cô dọn đi, anh chị cô có thể thuê một người giúp việc, giá cũng chỉ từ 5-10 triệu thôi. Riêng chị dâu chắc chắn lo được số tiền này rồi, huống chi còn có anh trai cô nữa.
Vậy là mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng – có người trông con, tối có người ngủ cùng bé, chị dâu không phải nghỉ việc hy sinh sự nghiệp, anh trai cũng không phải ngủ sofa nữa, có thể quay lại cuộc sống bình thường. Thấy không, tốt biết mấy. Đứng từ góc độ chị dâu mà nói, căn hộ ba phòng thực ra cũng không phải không ở được nhiều người như thế, chỉ là dư một cô em chồng thôi. Cô hoặc là lấy chồng ra ngoài, hoặc là dọn đi, nhanh chóng nhường phòng cho con trai chị ta. Nói thẳng như vậy, không biết cô em họ chủ thớt có còn ảo tưởng về chị dâu nữa không?"
Những người lạ trên mạng, họ chẳng cần quan tâm đến tình cảm, thể diện gì cả, không cần vòng vo, họ dùng những lời thẳng thắn nhất để vạch trần bộ mặt giả tạo, phơi bày những sự thật mà bạn không muốn thấy nhất, từng chữ từng chữ như dao đâm vào tim.
Đỗ Tiêu rất muốn phản bác rằng: "Không, chị dâu tôi không phải người như vậy đâu." Nhưng logic của người bình luận quá rõ ràng, rõ đến mức không thể nào bác bỏ nổi.
Thật sự, đứng từ góc nhìn của chị dâu mà nói, nếu không có sự tồn tại của cô em chồng này, thì tất cả những vấn đề đang khiến chị ấy bực bội, khó chịu và điên tiết có lẽ đều có thể được giải quyết.
Trong căn nhà này, có vẻ như… thật sự chỉ là thừa một mình Đỗ Tiêu. Anh trai… cũng nghĩ như vậy sao?
Đỗ Tiêu liếc nhìn điện thoại lần nữa, bên dưới bài đăng lại có comment mới.
"Trời ơi! Chị dâu này to gan quá!!! Đây là nhà của chủ thớt mà!!! Đây là nhà nơi chủ thớt sinh ra và lớn lên mà! Ba mẹ vẫn còn ở gia đình gốc mà! Chị dâu dựa vào đâu mà đuổi em chồng đi? Nếu thấy chật chội thì tự dẫn chồng con đi mua nhà ở riêng chứ! Không mua nổi thì thuê nhà! Thế nào cũng có cách giải quyết! Dựa vào đâu mà đuổi chủ thớt khỏi chính ngôi nhà của mình chứ, nếu là tôi, ai dám đuổi tôi ra khỏi nhà tôi, tôi liều mạng với người đó luôn!"
"Reply bạn trên: Bởi vì cô ấy lấy con trai của nhà này, sinh cháu trai của nhà này. Bạn phải biết ở Bắc Kinh trọng nam khinh nữ không chỉ có ở đàn ông đâu. Nếu có cả trai lẫn gái, đối với nhiều bậc cha mẹ Việt Nam, con gái là phải gả đi nhà người ta, họ muốn sống cùng con trai. Tôi đoán ba mẹ chủ thớt thà để con gái dọn đi còn hơn là để con trai và cháu trai mới sinh phải dọn đi."
"Bạn trên chắc còn trẻ hoặc là con một rồi. Có một kiểu phụ huynh Bắc Kinh, họ cho rằng họ nhất định phải sống cùng con trai. Hơn nữa trong nhà chủ thớt, anh trai là con trai trưởng. Cha mẹ nương tựa con trưởng, đó cũng là truyền thống mấy nghìn năm của người Việt mình. Cùng với truyền thống đó là tài sản trong nhà phần lớn sẽ về tay con trai trưởng.
Cá nhân tôi thấy, nhà chủ thớt rất có thể là kiểu gia đình truyền thống như vậy."
Đỗ Tiêu "cạch" một tiếng khóa màn hình điện thoại, mắt nhìn chông chông vào khoảng không trước mặt, đầu óc rối bời. Cô cố gắng nhớ lại tối qua khi Vu Lệ Thanh nói chuyện với mình thì thực sự có biểu cảm và giọng điệu như thế nào, nhưng lúc đó cô mệt đến choáng váng, ngoài những lời nói ra, thật sự không thể nhớ nổi thêm chi tiết nào khác.
Lòng cô không khỏi tràn ngập hoang mang.
Thạch Thiên nhìn qua tấm kính một lúc, không nhịn được lén quay đầu lại.
Cô gái ấy đang ngẩn người nhìn vào không trung, ánh mắt mơ hồ. Cô ấy trông rất trẻ, chắc mới đi làm được một hai năm, là một tân binh trong môi trường công sở. Ở giai đoạn này, đúng là dễ nảy sinh hoang mang về cuộc sống vì nhiều chuyện. Như Thạch Thiên đây, dù bây giờ anh đã là trưởng nhóm lập trình của một dự án game hot, nhưng hai năm đầu khi mới vào đời, rời xa cha mẹ, ngày ngày tăng ca mệt như chó, anh cũng từng nhiều lần nghi ngờ về ý nghĩa của cuộc sống.
Là một người đã trở thành "lão làng" trong công sở, Thạch Thiên thực sự rất hiểu cái cảm giác hoang mang và bất an ở độ tuổi đó.
Em gái tên "XIAO XIAO" vốn đã nhỏ nhắn dịu dàng, làn da trắng mịn, môi hồng nhạt, trông đặc biệt bé bỏng. Khi một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lộ ra vẻ mặt hoang mang, bất lực, thật khiến người ta không đành lòng.
Thạch Thiên không nhịn được khẽ mấp máy môi, rất muốn nói gì đó an ủi cô gái ấy, nhưng…
Anh quay đầu đi, kìm nén lại. Một lúc sau, lại không nhịn được lén nhìn sang.
Không có cách nào, anh đơn phương để ý cô ấy thế này… Anh và cô ấy, về cơ bản chỉ là những người xa lạ không quen biết thôi mà!
"Tàu đang tiến vào ga Quốc Mậu. Quý khách nào xuống ga Quốc Mậu xin vui lòng chuẩn bị."
Thông báo từ tàu điện ngầm như đánh thức Đỗ Tiêu, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của cô. Và cuộc gọi từ mẹ cũng rất đúng lúc đổ vào.
"Vâng vâng, sắp đến Quốc Mậu rồi, nhanh thôi…" Cô báo vị trí cho mẹ qua điện thoại.
Cúp máy xong, cô im lặng mím môi một lúc, rồi mở camera trước điện thoại lên. Sắc mặt… thật khó coi quá. Về nhà kiểu này, mẹ chắc chắn sẽ tra hỏi đến cùng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Đỗ Tiêu xoa xoa mặt, cố gắng cười với màn hình điện thoại.
Thạch Thiên, qua phản chiếu của tấm kính, nhìn thấy tất cả trong mắt. Anh thở dài, trong tiếng ồn của tàu điện ngầm, lặng lẽ nhìn bóng cô gái trong kính, cho đến khi cô đứng dậy xuống tàu.
Về đến nhà, mở một chai bia, anh bật máy tính, đăng nhập QQ. Ngồi ngẩn người nhìn màn hình một lúc, anh click vào một nhóm chat tên "Lập trình viên bá đạo thiên hạ", trước tiên điểm danh.
Trước đây tin tức có đưa về một người trẻ tuổi sống một mình bị bệnh nguy kịch ngã trong nhà không ai hay, may mà bạn bè liên lạc không được nên báo cảnh sát phá cửa vào mới cứu được người thoát chết.
Chuyện này đã gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng về "Thanh niên độc thân". Từ đó, trong nhóm này những người độc thân như Thạch Thiên đều tự giác điểm danh mỗi ngày, chứng minh mình vẫn còn sống nhăn răng đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!