Chương 7: Sang tay (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Có chuyện, có chuyện, bị chuyển nhượng.

La Thiếu Thần bế cậu lên lầu, "Con ở phòng nào?"

"… Quên rồi." Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần hồ nghi nhìn mình, lập tức ủy khuất trề môi. Cậu thực sự quên mất rồi! Lắm cửa như vậy, mới đến có một lần ai mà nhớ được?

Vừa hay vú Triệu từ thư phòng đi ra, vội vàng giơ tay định đón lấy Thẩm Thận Nguyên, "Cục cưng, có phải buồn ngủ rồi không?"

Thẩm Thận Nguyên sống chết nắm chặt lấy cúc áo của La Thiếu Thần.

Vú Triệu nghi hoặc nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần gửi trả người lại cho vú Triệu, sau đó cúi đầu nhìn xuống cánh tay múp míp vẫn cố sống cố chết nắm chặt lấy cúc áo, không chịu thả ra.

Không buông, nhất định không buông! Thẩm Thận Nguyên dốc hết sức lực non nớt của mình.

La Thiếu Thần nghiêng người, trước tiên rút một cánh tay ra khỏi ống tay áo, lại rút cánh tay còn lại ra khỏi ống tay áo kia, sau đó lấy cái kẹp danh thiếp trong túi áo ra, đặt áo khoác lên vai Thẩm Thận Nguyên và vú Triệu, tiêu sái xoay người.

"……" Thẩm Thận Nguyên nắm lấy cái cúc áo, ngây người nhìn anh ta biến mất khỏi tầm mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh ta đi mất rồi, cứ như vậy mà đi mất rồi, hơn nữa thậm chí cho dù phải cởi áo cũng phải đi…

Cởi sạch rồi hẵng chạy a!

Thẩm Thận Nguyên định vất áo xuống, liền nghe thấy vú Triệu cảm khái nói: "Tiên sinh Tiểu Tiểu La thật tuyệt vời, con thích cúc áo, cậu ấy liền đưa cả chiếc áo cho con nè."

"……" Tiểu Tiểu La? Cái biệt hiệu này là ai đặt vậy? Anh ta có chỗ nào giống cầu thủ đá bóng chứ? Chẳng có chút khoa học nào cả.

Vú Triệu hỏi: "Cục cưng rất thích Tiểu Tiểu thúc thúc phải không?"

"……" Tiểu Tiểu thúc thúc? Thẩm Thận Nguyên da gà da vịt nổi đầy người, cảm thấy Tiểu Tiểu La tiên sinh còn tốt chán.

La Học Giai từ lầu ba đi xuống, nhìn thấy bọn họ định chào hỏi một chút, liền nghe thấy giọng nói âm trầm của La Định Âu từ trong thư phòng truyền ra. "Đã muộn như thế này, còn định đi đâu?"

La Học Giai nói: "Gặp khách hàng ạ."

La Định Âu mở cửa đi ra, hơi nghiêng người, nói: "Cấp dưới con không có ai sao? Muộn thế này rồi, con gái còn độc thân không nên ra ngoài, tìm người khác đi hộ đi."

La Học Giai ủy khuất chu môi, "Nếu như là chị, cha sẽ chẳng nói như thế."

"Nó kết hôn rồi."

"Lưu manh trộm cắp chẳng ai xem giấy chứng nhận kết hôn!" La Học Giai bùng nổ rồi.

La Định Âu nói: "Rất khó nói, dạo này lừa tiền lừa sắc lừa tình quá nhiều, con hãy còn trẻ."

"Người kết hôn rồi cũng có thể bị lừa tiền lừa tình như thế mà thôi!"

La Định Âu điềm nhiên nói: "Ta chưa từng bị lừa."

"……" La Học Giai cắn môi nói, "Con cũng chưa từng."

"Chúng ta nói chuyện đi." La Định Âu quay người, đi vào thư phòng.

Thẩm Thận Nguyên hưng phấn. Lần này nhất định sẽ hét vào mặt, cậu cá nhất định sẽ! Cậu giãy khỏi người vú Triệu đi xuống, chưa đi vào cửa, đã nghe thấy La Định Âu nói: "Lâm Lâm đến lúc đi ngủ rồi."

……

Tôi không đi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!