Chương 50: Ngả bài (Trug)

Dịch: Phong BụiCombo 2 chương Đại Hồ, quà Tết cho các nàng ^^

Vách núi, vách núi, bữa cơm hai người.

Vô số những hình ảnh trong chốc lát lướt qua trong đầu, lại trong chốc lát vỡ thành những mảnh nhỏ.

Đầu óc Thẩm Thận Nguyên như chiếc ti vi thập niên 80 bị mất tín hiệu, bên tai là tiếng xòa xòa, trước mắt chỉ toàn là ruồi.

Một bàn tay xoa xoa đầu cậu.

Tim Thẩm Thận Nguyên khẽ động, vô thức nhìn sang trái, La Thiếu Thần đang vươn tay nhận lấy hồ sơ Cao Cần đưa ra.

Không phải La Thiếu…

Cậu chậm chạp quay đầu sang phải.

Kiều Dĩ Hàng sờ đầu vẫn chưa thỏa mãn, lại giật giật đuôi sam của cậu, "Không sao chứ?"

Thẩm Thận Nguyên ngây ra hỏi: "Sư huynh?"

"……" Kiều Dĩ Hàng nói: "Có cần kiểm tra ám hiệu không? Tiểu Châu Đại Hồ, sư huynh ở trên, sư đệ ở dưới."

Phong Á Luân hiếu kỳ cười nói: "Ám hiệu gì vậy?"

Khu vực thảo luận mở rộng ra ba người, không khỏi thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại.

Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên vừa nhìn thấy ánh mắt thâm sâu khó dò của Cao Cần đều càm thấy lưng lạnh toát.

Kiều Dĩ Hàng cười ha ha nói: "Phân biệt thứ hạng thôi mà, sư huynh xếp ở trên, chính là ý đó đấy."

Thẩm Thận Nguyên gật đầu nói: "Đúng vậy, sư đệ xếp phía dưới."

Phong Á Luân hỏi: "Tiểu Châu Đại Hồ thì sao?"

"Tiểu Châu Đại Hồ….. Tiểu Châu Đại Hồ chính là… trợ lý Tiểu Chu của tôi cô ấy rất…" Kiều Dĩ Hàng liếm liếm môi. (Tiểu Châu và Tiểu Chu âm đọc giống nhau.)

"Mơ hồ!" Thẩm Thận Nguyên tiếp lời.

"Đúng. Rất mơ hồ!"

Phong Á Luân nói: "Hai người có vẻ rất căng thẳng."

Kiều Dĩ Hàng cười khan nói: "Lúc nói xấu sau lưng người khác vẫn luôn không tránh khỏi chột dạ mà."

Thẩm Thận Nguyên ra vẻ lau mồ hôi lạnh: "Đúng vậy, nói xấu người khác đúng là vừa sướng vừa chột dạ."

Phong Á Luân gật đầu với Cao Cần: "Tôi tin cậu ta là Thẩm Thận Nguyên rồi."

Cao Cần nói: "Y Mã Đặc lâu rồi chưa thấy đôi hát bè nào hợp nhau như thế."

Kiều Dĩ Hàng, Thẩm Thận Nguyên: "……"

La Thiếu Thần thản nhiên thu ánh nhìn lại, rút tài liệu trong hồ sơ ra, bên trong có ảnh có ghi chép, toàn là của Cát Phụng và Sử Mạn Kỳ, "Ý gì?"

Cao Cần ra hiệu bằng mắt với Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, ỉu xìu nói: "Tôi nghi linh hồn của Lâm Lâm đã bị Cát Phụng bắt đi."

"Lúc nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!