Chương 49: Ngả bài (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Tự thú, tự thú, đã quá hạn.

Việc nói thật với La Thiếu Thẩm Thận Nguyên không phải chưa từng nghĩ đến mà là đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần. Lần đầu tiên gặp được La Thiếu Thần cậu đã xem xét qua khả năng này, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất nguy hiểm.

Không nói đến quan hệ giữa La Thiếu Thần và La Lâm Lâm có khiến anh ta sinh ra cách nhìn tiêu cực với mình hay không, chỉ nói đến việc lấy được lòng tin cũng đã làm một vấn đề khó rồi. La Lâm Lâm vốn đang ở vào tuổi sức thuyết phục không cao, hay suy nghĩ mơ mộng viển vông, hơn nữa mình và La Thiếu Thần tiếp xúc không nhiều, nói chuyện riêng gần như không có, căn bản không thể giống như Đại Kiều, nói một câu có thể khiến anh ấy kinh nghi bất định, qua một lúc thì bán tín bán nghi, diễn một chút thì có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ.

Làm sao mới có thể khiến La Thiếu Thần không tin vào ma quỷ tin rằng trong thân thể cháu gái của anh ta có linh hồn của một chàng trai 25 tuổi đây?

Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường ra sức suy nghĩ, từ bỏ bốn tiếng ngủ, cuối cùng viết ra một bản kế hoạch chung cuộc.

Thời gian: Còn đợi.

Địa điểm: Còn đợi.

Nhân vật: Mình, La Thiếu, quân tiếp viện (Cao Cần, Đại Kiều.) v.v

Các bước cụ thể:

1, Quan sát sắc mặt và lời nói (quan sát tâm tình của La Thiếu tốt hay không để còn quyết định thời gian và địa điểm tiến hành kế hoạch)

2, Đi đến đâu tính đến đó (Tiếp tục quan sát sắc mặt và lời nói).

3, Tình hình không ổn, lập tức giả ngu (Dựa trên cơ sở quan sát sắc mặt và lời nói.)

4, Tình hình vẫn không ổn, cầu tiếp viện.

5, Trước khi quân tiếp viện đến, thà khuất phục chứ không chịu chết!

Sáng sớm đám người La lão thái thái xuống lầu ăn sáng, ăn gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy Thẩm Thận Nguyên và vú Triệu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Bé dễ thương đâu?"

La Học Mẫn thản nhiên trả lời: "Vú Triệu mới sáng sớm đã dẫn bé ra ngoài rồi."

"Sớm như vậy sao?" La Định Âu nhìn nhìn đồng hồ, "Dạo này nhà trẻ đều vào lớp sớm vậy sao?" Ông có vẻ như đang hỏi, nhìn về phía La Khải Trạch.

La Khải Trạch chột dạ cười xòa, nói: "Có lẽ vậy."

"Không phải đi nhà trẻ." La Học Mẫn dường như không nhìn thấy vẻ gượng gạo của anh, cứ tuôn hết ra: "Hình như là đi tìm Thiếu Thần."

"Mới sáng sớm tìm Thiếu Thần làm gì?" La Định Âu chau mày, ánh mắt nhìn La Khải Trạch càng không hài lòng. Con gái sáu tuổi từ sáng tới tối vất cha mình sang một bên, chỉ chạy theo chú, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là do người cha thất trách.

La Khải Trạch từ sau khi ly hôn, tâm tình vẫn luôn rất suy sụp, nghe vậy càng không thể ngẩng đầu trước mọi người trong nhà, giọng trả lời thấp đến không thể thấp hơn, "Lúc sau con sẽ hỏi nó."

La Định Mỹ vô tư cười nói: "Thiếu Thần đối xử với Lâm Lâm như con gái của mình vậy, nó rảnh cứ để nó chơi cùng Lâm Lâm, đều là người một nhà cả, giống nhau cả thôi."

La lão thái thái thầm giật ông một chút, cười, chuyển đề tài.

La Định Mỹ buồn bực lẩm bẩm với bà, dường như đang biện hộ.

La lão thái thái trừng mắt nhìn ông ta, giơ tay giúp ông múc cháo.

La Định Âu nhìn bộ dạng hòa thuận của vợ chồng nhà họ, lại nhìn vợ chồng La Thiếu Xương ân ân ái ái, so với La Khải Trạch đã ly hôn và La Học Mẫn chẳng khác đã ly hôn là bao, cùng với La Học Giai khốn khổ vì tình, muốn chết chứ không muốn sống, lập tức cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa.

Vú Triệu vừa dắt Thẩm Thận Nguyên đến trước cửa nhà La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên liền giục bà về.

Vú Triệu cũng không hỏi nhiều: "Đợi La Thiếu gia ra mở cửa thì vú đi."

Thẩm Thận Nguyên nhìn mái đầu hoa râm của bà, lòng thấy hổ thẹn, một bà lão đã lớn tuổi như vậy rồi mà sáng sớm đã phải luẩn quẩn cùng mình, thực rất áy náy, "Con sẽ bảo tiểu tiểu thúc thúc đưa con về, vú cứ yên tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!