Chương 47: Lấy lòng (Trung)

Dịch: Phong Bụi

Thăm dò, thăm dò, không kết quả.

Hôm nay có lẽ là ngày mãn nguyện nhất từ sau khi Thẩm Thận Nguyên trở thành La Lâm Lâm, giống như chiếc diều bị dứt dây nay đã mắc vào trên cây, tuy vẫn chưa được chủ nhân tìm ra, nhưng ít ra đã không còn trôi dạt, trong lòng đã cảm thấy tự tin hơn.

Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là đoạn cậu và Kiều Dĩ Hàng trùng phùng, nhưng cho dù nhớ đi nhớ lại bao nhiêu lần, cảnh tượng vẫn vô ý thấp thoáng bóng lưng La Thiếu quay lưng lại với thang máy.

Màn đêm dày đặc ngoài cửa kính là sân khấu cô độc của anh, bản thân là khách xem bị bức tường vô hình ngăn bên ngoài.

Rầm.

Thẩm Thận Nguyên lăn lộn trên giường đến quên cả trời đất không cẩn thận rơi xuống giường.

Cũng may trên người có quấn chăn, phía dưới còn lót thảm, nên cũng không đau, nhưng lại khiến cho đầu óc Thẩm Thận Nguyên thanh tỉnh.

Tại sao vừa rồi cậu lại có thể nảy sinh cảm giác day dứt, có lỗi với La Thiếu?

Chẳng khác nào cừu đồng tình với sói, chuột đồng tình với mèo…

Thẩm Thận Nguyên trèo lại lên giường, úp mặt vào gối.

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa không nghĩ nữa.

…….

Năm phút sau.

Thẩm Thận Nguyên xoay người lại, lẩm bẩm với trần nhà: "Nên xin lỗi thế nào đây?"

Ngày hôm sau, không đợi vú Triệu gọi dậy, Thẩm Thận Nguyên đã lặng lẽ thay quần áo, gắp chăn, xuống nhà.

Xuống nhà cùng lúc còn có La Học Mẫn.

"Hôm nay có đi học không?" Cô thuận miệng hỏi.

Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến kế hoạch mình đã phác thảo qua, chột dạ nói: "Chắc là đi?"

"Hả?" La Học Mẫn vốn không để tâm lắm lập tức quan tâm.

Thẩm Thận Nguyên nhấc chân chạy xuống nhà, mới chạy được hai bước đã bị cô ôm eo bế lên, "……" Tay ngắn chân ngắn thật bất tiện.

La Học Mẫn bế cậu nói: "Sao lại dùng ngữ khí nghi vấn?"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Dùng sai rồi."

"Hôm nay con nhất định đi học chứ?"

"Đi mà." Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên chân thực.

La Học Mẫn bế cậu đến tận khi xuống nhà mới thả ra, "Ngoan. Lâm Lâm chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, những chuyện đau đầu khác cứ để ông nội và cô lo."

Thẩm Thận Nguyên nhớ đến Cát Phụng, vội hỏi: "Mẹ đâu rồi?"

"Lâm Lâm nhớ mẹ à?" Biểu cảm của La Học Mẫn rất không vui, "Cô không tốt sao? Lâm Lâm tìm mẹ làm gì? Cô giúp con không được không?"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Tối qua còn chưa nói chuyện với mẹ."

La Học Mẫn nói: "Mẹ con có chuyện phải rời nhà một thời gian, Lâm Lâm nếu như nhớ mẹ thì có thể… viết thư. Cô sẽ gửi thư cho mẹ con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!