Dịch: Phong Bụi
Cơm hộp, cơm hộp, ăn không thấy vị.
Trong lúc Kiều Dĩ Hàng trình bày lại tình hình cho Cao Cần, Thẩm Thận Nguyên ngửi thấy mùi sườn, đi ra ngoài, nhìn thấy thư ký đang ăn cơm hộp, không nhịn được đến gần đứng bên bàn nhìn cô ta ăn. (=.= hic, bạn này vô duyên hết cỡ.)
Thư ký đang ăn hết sức ngon lành lập tức như ăn phải một cục đá một cân, miếng cơm mắc trong họng không lên cũng không xuống, "Em đói hả?"
Thẩm Thận Nguyên gật đầu.
Thư ký liếc nhìn qua văn phòng một cái, đưa một hộp cơm mua thừa ra đưa cho cậu, "Ăn đi."
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy liền chạy mất.
Thư ký: "……." Cô là bị lừa, bị bắt, hay là bị cướp vậy?
Thẩm Thận Nguyên đi thang máy xuống tầng, vừa nhìn đã thấy La Thiếu Thần đang ngồi quay lưng lại với thang máy.
Sắc đêm tĩnh mịch, anh cũng như đêm.
"Tiểu tiểu thúc thúc." Sự hưng phấn và kích động khi gặp được Kiều Dĩ Hàng chầm chậm lui, Thẩm Thận Nguyên rất nhanh ý thức được, trước khi cậu trở về thân thể của mình cậu vẫn là La Lâm Lâm, vẫn phải đối mặt với cuộc sống của La Lâm Lâm.
Đầu La Thiếu Thần hơi nghiêng, không quay hẳn lại, "Nói xong rồi?"
Thẩm Thận Nguyên vòng đến trước mặt anh, đưa hộp cơm cho anh. (Bụi: Bạn thật biết nghĩ T.T)
La Thiếu quét mắt một cái, thuận tay đưa cho cậu một túi xách lớn.
Thẩm Thận Nguyên đặt hộp cơm sang một bên, mở túi xách ra, phát hiện ra là sáu hộp thức ăn nhanh, "Đây là gì? Vịt quay Bắc Kinh? Cá chép chua ngọt, sườn nướng đỏ…" Cậu cảm động lấy thức ăn ra, sau đó đưa đũa cho anh, "Cùng ăn nhé."
La Thiếu Thần mở hộp cơm bị cậu ghẻ lạnh ở một bên ra, không nói không rằng bắt đầu ăn. (Bụi: Anh hành động thâm thúy ghê ta.)
Thẩm Thận Nguyên: "……"
Hành động của La Thiếu chắc là đang nể mặt cậu nhỉ? Tại sao cậu vẫn có cảm giác bị tát vào mặt? Ngay cả cá chua ngọt cũng chỉ ăn thấy vị chua, không thấy vị ngọt đâu cả. Cậu nhai cơm như nhai sáp.
La Thiếu Thần ăn được vài miếng thì đặt xuống, lấy điện thoại ra gọi điện.
Thẩm Thận Nguyên dựng thẳng tai lên, chỉ nghe anh nói: "Sẽ về nhà sớm thôi… không có chuyện gì cả, ăn cơm ở ngoài…được, tôi biết rồi, … ừ, sẽ về sớm."
La Thiếu Thần bỏ điện thoại xuống.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Nhà có chuyện sao?"
La Thiếu Thần mỉa mai: "Một đứa trẻ sáu tuổi tự chạy ra khỏi nhà trẻ, chẳng lẽ không được coi là có chuyện?"
"Hơ," Thẩm Thận Nguyên biết lỗi cúi đầu, "Con theo đuổi thần tượng mà."
Nét mỉa mai của La Thiếu Thần càng đậm.
Thẩm Thận Nguyên cắn đũa nói: "Hay là, con đến ở nhà Kiều Dĩ Hàng vài ngày?"
"Dựa vào cái gì?"
"Hơ, theo đuổi thần tượng?"
La Thiếu Thần nói: "Kiều Dĩ Hàng dựa vào gì mà đồng ý?"
"Bởi vì… con là cháu gái của chú!" Thẩm Thận Nguyên ưỡn ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!