Dịch: Phong Bụi
Chứng minh, chứng minh, không áp lực.
Bụi: Sr mọi người. Chương trước cái áo khoác của Kiều Anh Lãng là áo khoác mũ trùm, chứ không phải áo khoác và mũ riêng, mình dịch nhầm, đã sửa lại nhé.
Thời gian vài giây, đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, dường như kéo dài cả thế kỷ, đến tận lúc bóng dáng Kiều Dĩ Hàng dừng lại bên cửa sổ xe của La Thiếu Thần, cậu mới như tỉnh mộng mà bắt đầu kích động.
La Thiếu Thần kéo cửa kính xe xuống, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Kiều Dĩ Hàng cười hi hi nói: "Ở đây đợi tôi đi nhờ xe sao?"
"Xe của cậu đâu?"
"Nổ lốp rồi. Chốc nữa người của công ty sẽ đến giải quyết." Ánh mắt của Kiều Dĩ Hàng nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên, "Bạn gái à? Khá trẻ đấy."
La Thiếu Thần nói: "Nó có việc tìm cậu đấy."
Kiều Dĩ Hàng ngây ra một lát, nói: "Tìm tôi?"
Thẩm Thận Nguyên không nhịn được nữa nhảy xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt anh, nắm chặt tay Kiều Dĩ Hàng, "Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện riêng đi."
Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác nhìn La Thiếu Thần.
"Tôi ở dưới lầu đợi hai người." La Thiếu Thần quay ngược xe lại, lái vào Y Mã Đặc.
Thẩm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng còn đang không hiểu chuyện gì chạy thục mạng vào Y Mã Đặc.
Kiều Dĩ Hàng đi theo sau cậu, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Trước không nói đến cô nhóc này là ai, có quan hệ gì với La Thiếu Thần, chỉ riêng nhìn cách bọn họ ở bên nhau đã không giống hai người ở hai độ tuổi rồi…
Chẳng lẽ đúng là bạn trai bạn gái thật sao?
Vậy mình sẽ là gì? Người thứ ba sao? Người làm chứng? Bạn bè thân thiết?
Thẩm Thận Nguyên không biết trong lòng Kiều Dĩ Hàng đã thoáng qua rất nhiều phỏng đoán, lòng lòng một dạ kéo anh vào trong phòng làm việc của Cao Cần.
Thư kí của Cao Cần đứng dậy nói: "Giám đốc Cao vẫn chưa về."
Thẩm Thận Nguyên nói: "Chỉ là mượn một chỗ để dùng thôi, không cần pha trà, cà phê, nước chanh, cảm ơn!"
Thư kí: "……" Sao cô nhóc lại biết có ba lựa chọn đấy nhỉ?
Thẩm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.
Kiều Dĩ Hàng nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của cậu, kéo một tấm khăn giấy đưa cho cậu, nói: "Nếu như muốn xin chữ ký cũng không cần tốn công vậy đâu." Anh lấy ra trong túi áo một sấp giấy đã ký tên sẵn, xé một trang trên mặt trên đưa cho cậu, "Cho em nè."
"……" Thẩm Thận Nguyên chậm rãi nói, "Sư huynh, không phải anh đã nói cách làm này rất dung tục rất kiêu căng hay sao?"
Tay Kiều Dĩ Hàng chợt run lên, tờ giấy ký tên sẵn rơi khỏi tay, phất phơ bay xuống đất.
Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, nói: "Sư huynh, em là Thẩm Thận Nguyên đây."
"Được rồi." Kiều Dĩ Hàng đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Thận Nguyên xông lên ôm lấy chân anh ta.
Kiều Dĩ Hàng xoa xoa đầu cậu nói: "Em gái ngoan, anh Hai có việc bận rồi."
"Sư huynh, anh nghe em nói!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!