Dịch: Phong Bụi
Thất vọng, tuyệt vọng, lại hy vọng.
Con người ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cực kỳ không có cảm giác an toàn, bất ngờ gặp một người quen, cho dù người đó không thân thiết lắm, thậm chí có chút đối địch, tâm tình cũng sẽ không kiềm nổi mà bị kích động.
Tâm trạng Thẩm Thận Nguyên lúc này chính là như vậy. Cho dù sau khi Cự Linh Thần biết cậu là nhân yêu, không còn chủ động liên lạc nữa, nhưng anh ta không liên lạc với mình, mình vẫn có thể liên lạc với anh ta mà.
Thẩm Thận Nguyên ngồi trước màn hình, vươn cổ trông ngóng.
Đầu kia thật lâu không trả lời lại.
[Mật]
Đại Hồ: Cự Linh Thần???
Đại Hồ: Cự Linh (^o^)/~ Thần!
Đại Hồ: Tôi là Đại Hồ nè, cái người nhân yêu đó.
Đại Hồ: Anh từng cầu hôn tôi đó, có nhớ không?
Đại Hồ: Tuy không thành công. o(︶︿︶)o
Đại Hồ: ……
Đại Hồ: Cự Cự thân yêu ơi, có lẽ tin nhắn mật tôi gửi cho anh bị công ty game không biết xấu hổ chặn mất tiêu rồi, để thể hiện tâm tình cực kỳ cực kỳ muốn gặp anh của tôi, tôi quyết định… gọi anh trên loa.
Cự Linh Thần: Có chuyện gì?
……
Thẩm Thận Nguyên buồn bực.
Hắn ta quả nhiên đang tránh mình.
[Mật]
Đại Hồ: Tôi muốn hỏi, gần đây anh có thấy Tiểu Châu, Chiến Hồn Vô Cực, Suất Suất Suất và Thủy Tiên Hòa Thượng không?
Cự Linh Thần: Có thấy Thủy Tiên Hòa Thượng.
Đại Hồ: Có cách nào liên lạc với anh ta không?
Cự Linh Thần: Cậu muốn làm gì?
Đại Hồ: Liên lạc.
Cự Linh Thần lại im lặng.
Thẩm Thận Nguyên lần đầu không làm, lần hai nhất quyết làm, dứt khoát lên loa goi.
[Loa] Đại Hồ: Cự Cự thân yêu… Cự Linh Thần! Anh đang ở đâu thế? Em lại không nhìn thấy anh rồi!
[Mật]
Cự Linh Thần: -_-|||Tôi đây.
Đại Hồ: (⊙o⊙)Anh suy nghĩ thế nào rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!