Dịch: Băng Hoa – Beta: Phong Bụi
Tin tức, tin tức, quá chấn động.
Buổi tuyên truyền diễn ra vào buổi chiều, La Thiếu Thần trước tiên cần về văn phòng một chuyến. Lần này Thẩm Thận Nguyên không theo đuôi, lời nói ái muội không rõ ràng của La Thiếu Thần tối qua khiến cậu vô cùng sợ hãi, quyết định tạm thời duy trì cự li với La Thiếu Thần, đợi sóng gió qua đi ……chắc là sẽ qua đi thôi.
Vú Triệu nhìn cậu một người ngồi bên bàn mà than ngắn thở dài, nhịn không được đề nghị: "Cục cưng không phải mới mua máy tính sao? Tại sao lại không lên lầu chơi máy tính?"
Chơi máy tính? Rõ ràng là bị máy tính chơi.
ID game bị niêm phong, sư huynh, Cao Cần ra nước ngoài, Thẩm Thận Nguyên không chút tin tức, thiên sư bắt ma chỉ có ở trong phim …… những tin tức xấu này đều là máy tính nói cho cậu!
Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ lắc đầu.
Vú Triệu nói: "Hay là lên lầu xem bố mẹ đã dậy hay chưa? "Tuy rằng bà rất không thích đôi vợ chồng này, càng tự cho rằng mình chăm sóc cục cưng chỉ nhiều chứ không ít hơn bọn họ, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng là bố mẹ ruột của cục cưng, đây là điểm mà mình bất luận hy sinh bao nhiêu cũng không thể thay thế được.
Thẩm Thận Nguyên nhớ tới vụ cãi nhau của Sử Mạn Kỳ và La Khải Trạch, tính hiếu kỳ bị khơi lên, do dự nói: "Bọn họ hình như cãi nhau rồi."
Vú Triệu lớn tiếng nói: "Lại cãi vã cái gì thế không biết!" Nói xong sợ cục cưng của mình sợ hãi, vội nói "Cục cưng không cần sợ, vú sẽ bảo ông nội con đi giáo huấn bọn họ."
Xem biểu hiện của Sử Mạn Kỳ tối qua, rõ ràng là trạng thái tình thần không ổn định, nếu mà La Định Âu ra mặt, nhất định sẽ khiến sự việc càng khó vãn hồi. Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: "Con buồn ngủ rồi, lên lầu ngủ thêm một lúc."
Vú Triệu đau lòng nói: "Được, đến giờ ăn cơm vú sẽ gọi con."
"Vâng."
Nhìn bóng lưng rời đi của cậu, vú Triệu trong lòng cân nhắc, cục cưng khó khăn lắm mới vui vẻ một chút, không thể để lại về như cũ được. Bà nên đề nghị cục cưng chuyển trường tới, làm quen thêm vài người bạn, đúng, phải nghe ngóng một chút nhà trẻ nào ở thành A có chất lượng tốt nhất, lại gần nhà nhất.
Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không biết biểu hiện hiếm khi "đúng chỗ" của mình thế nhưng khiến Vú Triệu nảy sinh ý nghĩ lại lần nữa cho cậu đến trường học, nếu mà biết, cậu nhất định sẽ xông về, vừa hát vừa nhảy mà biểu diễn con gấu trúc nhỏ vui vẻ.
Nằm trở lại giường, cơ thể buồn ngủ đến không muốn động đậy, trong đầu vẫn không biết mệt mỏi mà nghĩ tới các sự việc khác nhau, nhưng sự thực đã suy nghĩ quá nhiều rồi, mối nối rối vào với nhau, đã lộn thành một cuộn dây nhiều màu sắc, năm màu sáu sắc mà càng lúc càng trở nên khó phân biệt sợi nào là sợi nào.
Thẩm Thận Nguyên lật qua lật lại trên giường, nhìn ánh sáng từ màu trắng dần dần trở nên vàng, lại trở thành vàng sáng, cuối cùng không thể xuyên qua được nữa mà đứng lại trong cô đơn, rút ra máy tinh xách tay từ trong gầm giường.
Rõ ràng đã biết là vô dụng, lại đã thành thói quen, một ngày không làm liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nhập vào Kiều Dĩ Hàng, không có tin tức mới nhất, rõ ràng vẫn chưa trở về, nhập vào Thẩm Thận Nguyên, không có……í?
Thẩm Thận Nguyên nhìn mấy dòng kết quả ngay trên cùng:
Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng nằm bệnh viện, Y Mã Đặc giấy không gói được lửa.
Khẩn cấp! Thẩm Thận Nguyên hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người cần đoàn kết lại, cùng nhau cầu nguyện!
Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng, Y Mã Đặc nói Kiều Dĩ Hàng còn chưa biết rõ.
……
Sự tĩnh lặng trước đó dường như là chuẩn bị cho phong ba nổi lên hôm nay, tất cả các con sóng đều bạo phát lên trong một thời gian ngắn ngủi, cuộn tới rào rào, khiến Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn cuốn vào trong những đợt sóng ức hiếp dữ dội, hơi chút bất cẩn, liền không còn lối ra.
Vú Triệu gọi Thẩm Thận Nguyên ăn cơm, phát hiện sắc mặt cậu càng trắng bệch hơn so với lúc trước, thần sắc cũng vô cùng lơ đãng, trong lòng sợ hãi, "Cục cưng, ngủ không ngon ư? "
Thẩm Thận Nguyên tắt máy tính đi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, "Con… mơ thấy ác mộng."
"Mơ ác mộng gì? Nói cho vú nghe đi? "
Thẩm Thận Nguyên nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của vú Triệu, trái tim ấm áp lại, bất luận người mà vú Triệu thật sự quan tâm là ai, ít nhất lúc này người bà nhìn thấy là mình, vậy là đủ rồi, cậu nhịn không được mà xô vào trong lòng bà, nói nhỏ: "Mơ thấy tiểu tiểu thúc thúc biến thành mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết ……"
"Vậy nhà vua nói như thế nào? "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!