Chương 34: Tuyên truyền (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Liêu trai, liêu trai, có biết không?

Thẩm Thận Nguyên do dự hỏi: "Con có thể chọn nghe những câu chuyện ấm áp như cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết không?"

La Thiếu Thần đáp: "Chú có thể đổi tên nhân vật trong chuyện thành cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Như thế thì có vẻ kỳ quặc quá nhỉ?"

"Tiểu Tạ và Thu Dung, Lọ Lem và Bạch Tuyết, cũng như nhau thôi."

"……"

La Thiếu Thần đưa tay kéo cậu lên giường, giúp cậu chèn kín chăn, sau đó dựa vào đầu giường bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện, "Ngày xửa ngày xưa, trong rừng sâu, có một căn nhà nhỏ, có bảy người lùn sinh sống. Thế nhưng trong nhà rất hay có ma làm loạn, đặc biệt là vào ban đêm, những bóng ma xám xám trắng trắng thường lởn vởn qua lại trên hành lang, trong phòng, cầu thang, trong vườn… Đám người lùn rất buồn phiền, tối không thể ngủ ngon, chỉ còn cách chuyển nhà."

Nếu như La Thiếu Thần thất nghiệp, vẫn có thể kể chuyện ma trên đài phát thanh, ngữ khí thế nào tạm không nói tới, chỉ với giọng nói trầm thấp thường ngày đã có thể đạt trọn số điểm rồi.

"Cho nên, căn nhà liền để trống, trở thành nơi vui chơi của đám ma quỷ."

"Tiểu Tiểu thúc thúc, chú định kể bao lâu?"

La Thiếu Thần nhướn mày, "Con rất buồn ngủ sao?"

"Uống một chút sữa bò rồi…" Thẩm Thận Nguyên ngây thơ ngáp một cái.

"Trước kia đã nghe qua câu chuyện này chưa?"

"Cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết từng nghe rồi, Lọ Lem và Bạch Tuyết … có chút mới lạ."

"Không sao." La Thiếu Thần cúi đầu, ánh mắt áp dưới hàng lông mi, âm thầm quét qua khuôn mặt cậu, "Đây là câu chuyện hai ma nữ tá thi hoàn hồn."

Thẩm Thận Nguyên nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt khẽ rụt lại, nói: "Con sợ ma."

"Ừ, chú cũng sợ."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Tiểu Tiểu thúc thúc cũng sợ ma sao?"

"Sợ ma làm loạn, càng sợ mấy trò ma quái hơn." La Thiếu Thần giúp cậu ghém lại chăn.

Thẩm Thận Nguyên vô thức tránh ánh mắt của anh.

Động tác của La Thiếu Thần ngừng một chút, sau đó đứng dậy nói: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."

"Chúc chú ngủ ngon." Thẩm Thận Nguyên vùi đầu vào trong chăn.

La Thiếu Thần đi đến cửa phòng, bất chợt quay đầu lại hỏi: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Tim Thẩm Thận Nguyên thụp một tiếng, thầm kêu lên: Chết toi.

La Thiếu Thần nói: "Con đuổi theo xe chú ấy."

Đó là lần đầu tiên anh ta và La Lâm Lâm gặp nhau sao?

Thẩm Thận Nguyên trước nay chưa từng biết bản thân lại may mắn đến thế! Không khí vừa bị ép ra khỏi lồng ngực trong chốc lát lại dâng lên.

"Lúc đó có phải con gọi chú là La Thiếu không?"

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!