Chương 3: Hồn xuyên (Hạ)

Dịch: Phong Bụi

Liên lạc, liên lạc, khó liên lạc.

Cửa thư phòng để mở, bà lão đang quét dọn ở bên trong, thấy Thẩm Thận Nguyên chạy đến, vội vàng bỏ máy hút bụi xuống, căng thẳng hỏi: "Cục cưng, chỗ nào khó chịu thế?"

Thẩm Thận Nguyên chân cứng đơ trong không trung, thật lâu sau mới chầm chậm đặt xuống, ngượng ngùng đáp: "Tôi ngủ đau hết cả lưng, muốn nghịch máy tính cho thoải mái một chút." Nói xong, cậu mới thấy cái lý do này thật quá gượng gạo, nếu như bản thân mình nghe thấy lý do này, nhất định sẽ chỉ thẳng vào mũi đối phương mà nói, chạy ba ngàn mét mà nói thoải mái một chút!

"Để bà mở giúp con." May sao bà lão không phải là do Thẩm Thận Nguyên nhập vào.

Thẩm Thận Nguyên: "……" Sự việc phát triển dễ dàng như vậy, lại khiến cho cậu cảm thấy không chân thực. Không phải là tối qua ngủ vẫn chưa tỉnh đấy chứ?

"Cục cưng, con chơi đi, chốc nữa bà sẽ làm trân châu hoa quả con thích ăn nhất cho." Sau khi mở máy tính lên, bà lão thu máy hút bụi, đi ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên rất muốn nói cảm ơn, nhưng vì để gần hơn với vai diễn, cậu nhịn xuống.

Trên màn hình máy tính là một giao diện rất bình thường, nhưng các phần mềm giải trí dày đặc khiến hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên, xem ra cô bạn nhỏ La Lâm Lâm này cũng là một người rất thích chơi game. Cậu chăm chú tìm kiếm một vòng, không tìm thấy biểu tượng của Hi nháo giang hồ, cũng không nghĩ nhiều, mở trình duyệt web định download, nhưng giao diện sau khi mở trình duyệt ra khiến cậu ngẩn người:

Trang web bạn chỉ định không thể truy cập!

Lỗi: Liên kết thất bại.

……

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu tìm dây mạng.

Không có.

Cậu không từ bỏ, tiếp tục mở các trò chơi trên desktop, lại… toàn là… game offline!

Cô bạn nhỏ La Lâm Lâm ơi, thế giới của cô quá nhỏ bé rồi!

Thẩm Thận Nguyên bi phẫn gặm chuột.

"Đến giờ uống thuốc rồi." Bóng dáng cô y tá xuất hiện ở cửa ra vào.

Thẩm Thận Nguyên đầy vẻ đáng thương nhìn cô ta, "Cô cho tôi đến khoa thần kinh đi, tôi cảm thấy tôi sắp cần phải đi lắm rồi."

Y tá vào phòng, đóng cửa lại, "Nói đi, có thể tôi sẽ giúp được."

"Sao cô lại muốn giúp tôi?" Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn cô. Không nghĩ không cảnh giác, nghĩ kỹ một chút thì thấy, cô y tá này bình thường đến bất bình thường. Một người bình thường khi nhìn thấy một đứa bé sáu tuổi tỉnh lại tính cách thay đổi hoàn toàn, chắc đều sẽ nghi ngờ hoặc căng thẳng phải không? Cô ta không những không như thế, mà còn bình tĩnh giúp mình giấu giếm… Cô ta có khi đúng là phường bắt cóc tống tiền, đầu tiên tranh thủ sự tin tưởng rồi sau đó mới hạ thủ, giống như

Y tá nói: "Cô nhanh hồi phục thì tôi có thể nhanh được về nhà."

"Cô không sợ thất nghiệp sao?"

"Tôi thu phí theo sản phẩm."

"Thu phí theo sản phẩm?"

"Ừm, không kể thời gian ngắn dài, cô bình phục thì tôi nhận tiền." Lời đó có nghĩa là, cô càng nhanh hồi phục, tôi càng nhanh nhận được tiền.

"… Cô thích dùng từ sản phẩm để hình dung người ta à? Cô đi trên đường, nhìn thấy đều là một sản phẩn, hai sản phẩm sao?"

Y tá nói: "Phải rồi, cô là một người."

Thẩm Thận Nguyên nghẹn họng, "Cô không phải là y tá của bệnh viện thú y đấy chứ?"

Y tá đáp: "Thú cưng chỉ dùng để hình dung thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!