Dịch: Phong Bụi
Tin dữ, tin dữ, thật bi thương.
La Thiếu thần nhìn trên bàn không có ai nói chuyện, tự giác nhận lấy quyền phát ngôn: "Con đã mời vệ sỹ rồi, bọn họ ở trong các ngôi nhà xung quanh, chỉ phụ trách theo dõi, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày."
La Định Mỹ lại có ý kiến, "Phòng ngự là quan trọng, nhưng tấn công càng quan trọng hơn! Đã từng nghe tấn công là cách phòng ngự tốt nhất chưa?"
La Thiếu Thần nói: " Cha muốn mua khẩu súng trường để trực tiếp giết chết đối tượng tình nghi? Hay là nho nhã một chút, thuê sát thủ?"
La Định Mĩ nói: "Trong đầu mày chứa những thứ linh tinh gì vậy! Tao đã từng nói, giới giải trí cái nơi này, vừa tối tăm vừa phức tạp, không thích hợp cho người ở, mày lại không nghe! Tấn công nhất định phải giết người ư? Không thể dùng biện pháp hợp pháp chính đáng để chế phục đối phương à? Bây giờ là xã hội pháp chế! Nói rõ hơn là trị quốc bằng pháp luật……"
Ông vẫn đang thao thao bất tuyệt, thì nghe thấy La Thiếu Xương nhỏ giọng hỏi La Thiếu Thần, "Đã báo cảnh sát chưa?"
La Thiếu Thần gật đầu nói: "Đã ủy thác cho bạn bè trong cục cảnh sát điều tra rồi."
La Thiếu Xương nói: "Anh cũng có quen biết vài người trong sở cảnh sát, giúp em hỏi một chút."
La Định Mỹ thấy không ai coi trọng mình, trong lòng rất không thoải mái, "Mới sáng sớm đã nói những lời linh tinh này, ảnh hưởng tiêu hóa! Mày xem Lâm Lâm không ăn cơm kìa."
Thẩm Thận Nguyên: "……" Cậu đương nhiên không ăn cơm, bởi vì căn bản chưa đưa cơm a, chỉ đưa bánh bột chiên……
Điện thoại của La Thiếu Thần đột nhiên reo lên.
La Định Mỹ lầm bầm: "Chuyện gì vậy, nhất thiết phải gọi điện lúc sáng sớm."
La Thiếu Thần nói được hai câu, sắc mặt chợt biến.
Thẩm Thận Nguyên ngồi bên người anh, nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sắc mặt La Thiếu Thần trở nên tối như vậy, trầm như vậy, lãnh liệt như vậy, giống như gió bão trong đêm trong tháng mười hai, lạnh tới thấu xương.
Lực chú ý của những người khác cũng bị thu hút lại đây, tất cả đều ánh mắt mong chờ mà nhìn về phía này.
La Thiếu Thần nói: "Tôi sẽ nhanh chóng trở về."
La Định Mỹ đợi cậu buông điện thoại, liền vội hỏi: "Có chuyện gì nhất thiết cần mày trở về? Kẻ tình nghi vẫn đang chạy loạn đầy đường! Mày bây giờ trở về không phải là đưa mình vào họng súng ư?"
La Thiếu Thần nói: "Thu súng rồi."
"Nghĩa là sao? "La Định Mỹ nhìn sắc mặt anh, trong lòng có dự cảm không tốt.
La Thiếu Thần chầm chậm nói: "Khải Tùng chết rồi."
"Cái gì?! "
Ấn tượng của Thẩm Thận Nguyên với La Khải Tùng vẫn chỉ dừng lại ở những vụ bê bối của hắn với đám nữ minh tinh trên báo, sau khi trở thành La Lâm Lâm cũng chưa từng tiếp xúc với hắn lần nào, cho nên không hề có cảm xúc gì quá sâu sắc, nhưng đối với những người ngồi trên bàn khác mà nói, La Khải Tùng họ La, là một thành viên trong gia đình họ La, là người thân của bọn họ, hắn vẫn đang trong tuổi đầy sức sống đột nhiên chết đi đối với mấy người bọn họ quả thực là một đả kích không nhỏ.
Đặc biệt là La Định Mỹ. Ông mất đến mấy phút mới có thể tiếp nhận được sự thực này, sau đó cũng không hỏi chuyện là làm sao, chỉ là không nói một lời mà về phòng.
La lão thái thái lập tức đi theo sau ông. Bọn họ kết hôn lâu bao nhiêu năm, tính khí của La Định Mỹ vẫn luôn rất nóng nảy, nhưng ở trước mặt La lão thái thái, ông vĩnh viễn là một người chồng yêu thương vợ, đến đi đường vẫn là luôn thích cõng bà hoặc là để bà đi phía trước, đây là lần đầu tiên ông không chú ý tới sự hiện diện của vợ mình.
Nhưng là La lão thái thái không hề thầy phẫn nộ, bà chỉ là lo lắng và đau lòng, lo lắng thân thể của La Định Mỹ, đau lòng rằng ông sẽ đau lòng.
Sau khi hai người già trong nhà rời đi, La Thiếu Xương mới thương lượng với La Thiếu Thần, "Khi nào cử hành tang lễ? "
La Thiếu Thần lắc đầu nói: "Nghe nói di thể vẫn còn đang ở sở cảnh sát."
"Tại sao? "
"Nói là muốn điều tra hung thủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!