Chương 23: Đi học (Trung)

Dịch: Phong Bụi

Tình địch, tình địch, đến cả đôi.

Đối diện với La Lâm Lâm tóc xõa dài trong gương, Thẩm Thận Nguyên lại nghĩ ra một chiến thuật kéo dài thời gian.

"Tiểu Tiểu thúc thúc!" Cậu cầm cái lược u oán đi ra.

La Thiếu Thần vừa gọi điện gọi thức ăn xong, nhìn biểu cảm của cậu, bình tĩnh nhướn mày.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lại, con muốn để lại cho mọi người ấn tượng tốt đẹp."

La Thiếu Thần nói: "Nếu như con nhất quyết muốn mặc đồ ngủ đi thì chú cũng không phản đối đâu."

"Không, con muốn buộc một kiểu tóc dễ nhìn hơn một chút." Thẩm Thận Nguyên kéo tóc nói: "Con muốn buộc thành búi!"

"……." La Thiếu Thần mặt không có biểu cảm gì, gật đầu: "Có thể."

Thẩm Thận Nguyên đưa lược cho anh, "Nhưng mà con không biết buộc."

"Trước kia không phải con đều tự chải tóc hay sao?"

Đúng vậy, đúng là tự mình chải! Đây có thể nói là việc Thẩm Thận Nguyên cảm thấy hối hận vô số lần, biết sớm thì đã tuyên triệu La Thiếu Thần đến hầu hạ rồi! Mẫn cán như thế làm gì không biết? Thẩm Thận Nguyên nói: "Bện đuôi ngựa thì con biết…"

"Con cứ bện đuôi ngựa trước đi, phần con lại chú làm cho."

"……" Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn anh ta, tuy hoài nghi tính xác thực trong lời anh ta nói, nhưng vì hiếu kỳ, vẫn bện đuôi ngựa tử tế, sau đó nhìn thấy La Thiếu Thần cầm một đống đồ ra. "Đây là cái gì?"

"Dây, keo, sạc điện thoại, băng dính trong."

"Con muốn là búi tóc chứ không phải búi sạc điện."

"Dùng keo cố định tóc, dùng sạc điện thoại để bổ sung phần tóc con thiếu, đều là màu đen cả mà, rất phù hợp. Dây để trang trí màu tóc, băng dính trong để làm bước cố định cuối cùng."

Thẩm Thận Nguyên: "……" Một chuyện buồn cười như thế sao anh ta vẫn có thể nói ra một cách đường hoàng vậy nhỉ?

La Thiếu Thần nói: "Con muốn búi cao một chút hay là thấp một chút?"

"……" Thẩm Thận Nguyên cúi đầu đáp: "Con nghĩ rồi, búi cao quá rất dễ bị trọc, tốt hơn là không búi nữa."

Trên đường đến nhà trẻ, La Thiếu Thần quay lại biệt thự để lấy sách giáo khoa và vở bài tập của La Lâm Lâm. Thẩm Thận Nguyên rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thuận tay mở vở bài tập ra, liền nhìn thấy một bức tranh: Con quạ giữa đêm đen.

Không ngờ khả năng vẽ vời của La Lâm Lâm lại "cao siêu" đến thế này, Thẩm Thận Nguyên thong thả lật tiếp, sửng sốt một chút, trên tờ giấy vẽ trắng tinh vẽ một cô bé mặc váy hồng, thế nhưng xung quanh cô lại là một khoảng hắc ám.

Đây là thế giới nội tâm của La Lâm Lâm sao?

Cho dù trên người mặc váy màu gì thì thế giới tâm linh vẫn không hề có chút ánh sáng, rực rỡ hay ấm áp.

Cậu tiếp tục lật, phát hiện thiếu mất hơn nửa trang, chỉ thừa lại một hình tam giác được tô kín màu xanh lam thẫm. Cho dù có màu sắc, nhưng vẫn âm trầm đè ép khiến người ta hít thở không thoải mái.

Thẩm Thận Nguyên gập vở bài tập lại, nhìn hình phản chiếu La Lâm Lâm trên cửa kính xe.

Một cô bé sáu tuổi đã phải trải qua những gì khiến cho thế giới của cô đột nhiên trở nên u ám như vậy? Lần đầu tiên cậu hiếu kỳ vì bản thân La Lâm Lâm chứ không phải vì bản thân biến thành La Lâm Lâm.

Xe dừng lại ở chỗ đậu xe trên lề đường trước một cánh cổng lớn bằng thép sơn trắng.

Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần ra khỏi xe, kinh ngạc thò ra khỏi xe hỏi: "Chú thực sự định đi học cùng con sao?"

La Thiếu Thần hỏi: "Tại sao lại không nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!