Chương 22: Đi học (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Giả bệnh, giả bệnh, trốn không thoát.

Đầu bất ngờ bị búng một cái, Thẩm Thận Nguyên quay đầu liền thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nhìn mình, "Con người ta có hai mắt là để nhìn trái nhìn phải."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Nhưng mà mặt của con chỉ có một phía thôi, hướng về phía trước mà."

"La Thiếu, con gái của anh đấy à? Dễ thương quá." Một giọng nói trong trẻo xen vào.

Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi nhìn anh ta.

Đối phương đưa tay ra nhéo nhéo mặt cậu.

Thẩm Thận Nguyên vô thức đưa tay đẩy ra.

Đối phương sửng sốt một lúc, ngượng ngùng nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần nói: "Gọi chú Mã đi."

Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy La Thiếu Thần, mặt cọ qua cọ lại trên y phục của anh, đầy vẻ sợ gặp người lạ.

Vẫn là Mã Duy Càn tự tìm đường xuống cho mình, cười nói: "Nhóc con sợ người lạ kìa."

La Thiếu Thần đưa chìa khóa cho anh ta,  "Chúng tôi đi trước đây."

"Cảm ơn anh La." Xưng hô của Mã Duy Càn lập tức khác hẳn, "Chuyện album vẫn phải phiền anh nhiều."

La Thiếu Thần gật gật đầu, một tay đẩy xe, một tay dắt Thẩm Thận Nguyên đi đổi thẻ lên máy bay.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nổi lên sóng gió, không ngừng cuồng phong nộ khiếu, nổi lên kinh đào hãi lãng. Tại sao xuất hiện ở đây lại có thể là Mã Duy Càn? Tại sao không phải ai đó một trong số bọn họ Đại Kiều, Cao Cần, Phong Á Luân, Tiểu Chu, Trương Tri…?

Nhắc đến Mã Duy Càn, không thể không nhắc tới cuộc chiến Cao Mã mà gần đây đám phóng viên ngồi lê đôi mách của tạp chí hàng tuần Showbiz viết mòn ngòi bút. Cái gọi là Cao Mã, chính là chỉ hai nhân vật có thực quyền lớn của Y Mã Đặc, Phó Giám đốc Cao Cần và Giám đốc Mã Thụy. Cùng với việc Cao Cần gia nhập hội đồng quản trị, sức ảnh hưởng đối với Y Mã Đặc càng lúc càng lớn, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng khó hòa giải.

Tuy Y Mã Đặc do phụ thân của Mã Thụy một tay sáng lập nên, nhưng Cao Cần lại là người quản lý có tính quyết định của công ty, không nói đến thiên vương Phong Á Luân và chuẩn thiên vương Kiều Dĩ Hàng dưới trướng ông ta, chỉ bằng bản thân ông ta đã là một tấm biển hiệu in chữ vàng rồi, một khi ông ta có ý rời đi, Y Mã Đặc nhất định sẽ sụp một nửa. Cho nên hai năm nay Mã Thụy vẫn luôn cố gắng đào tạo các nghệ sĩ có quan hệ thân thích với mình, Mã Duy Càn chính là một người ông ta vừa ý nhất – Bọn họ có quan hệ thân thích cách xa ba ngàn mét.

Mà Thẩm Thận Nguyên, là nghệ sĩ sau Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng, tiếp nối nhận sự đào tạo của Cao Cần, tất nhiên sẽ không tránh khỏi có sự cạnh tranh trong tối ngoài sáng với Mã Duy Càn. Hết giành vai diễn lại giành quảng cáo, tranh giải thưởng tranh tỷ lệ lên truyền hình, so phục trang so tin tức, nói chung, hiện giờ, trong Y Mã Đặc, ngoại trừ Cao Cần và Mã Thụy, có sự cạnh tranh của bọn họ là gay gắt nhất.

Cho nên, trong lúc cậu bốn bề là địch, lại gặp phải một người quen vênh váo xuất hiện trước mặt, không khác nào bị đâm một nhát đao rồi sau đó lại bị người ta ra sức đạp lên cán đao, đau đến nỗi một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.

"Uống sữa nhé?" La Thiếu Thần thấy vẫn còn sớm, dắt cậu đến ngồi ở sảnh cà phê.

Thẩm Thận Nguyên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt u buồn.

La Thiếu Thần rút cốc sữa vừa đưa qua về, "Không muốn uống cũng không sao."

"Chú phải làm album nhạc cho con ngựa vừa rồi sao?"

"Lượng từ của ngựa dùng chính xác lắm."

"Chú cảm thấy hắn ta hát rất hay sao?"

"Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, chú không trả lời được câu hỏi này."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Nếu chẳng may hát không hay thì sao?"

"Cũng giống như Thẩm Thận Nguyên thôi."

"…… bị châm chích cả đời ấy ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!