Chương 2: Hồn xuyên (Trung)

Dịch: Phong Bụi

Xuất viện, xuất viện, phải xuất viện!

Số điện thoại của Kiều Dĩ Hàng, Cao Cần, Tiểu Chu, Mã Thụy…, điện thoại công ty, điện thoại gia đình, địa chỉ gia đình…

Địa chỉ gia đình?!

Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngồi bật dậy.

Y tá hỏi: "Sáu phút trước cô đã ăn bánh mì, bốn phút trước uống nước, hai phút trước đã đi vệ sinh… bây giờ nhiệm vụ duy nhất còn lại là đi ngủ?"

"Không cần phải nói như thể tôi chỉ biết có bốn kỹ năng ăn uống, đi vệ sinh và đi ngủ như vậy."

Y tá lấy ra bộ bài Poker, "Chơi tiến lên?"

"…" Thẩm Thận Nguyên nhớ lại lịch sử đen tối bị dán thành cây liễu lúc chiều, lặng lẽ kéo chăn lên, nằm xuống ngủ.

Tốt hơn hết là đợi đến sau khi xuất viện nghĩ cách tìm sư huynh bọn họ vậy. Dù sao công ty, nhà đều ở đó, không chạy đi đâu được.

Không biết bọn họ sau khi biết mình đã mất tích, có lo lắng hay không?

……

Thẩm Thận Nguyên sau đó mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Linh hồn của cậu ở trong thân thể của La Lâm Lâm, vậy thì linh hồn của La Lâm Lâm đâu? Thân thể của cậu đâu? Chẳng lẽ linh hồn của La Lâm Lâm ở trong thân thể của cậu?

Cậu nhấc chăn ngồi dậy, nhảy từ trên giường xuống, ngó vào gầm giường tìm giầy.

Y tá hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

"Về nhà." Thẩm Thận Nguyên thuận miệng đáp.

"Đợi một chút." Y tá lấy điện thoại ra, ra ngoài gọi điện thoại. Đến lúc cô ta đi vào, Thẩm Thận Nguyên đã xỏ giày xong, định chạy mất.

"Bên ngoài lạnh."

Y tá lấy một bộ váy lolita màu hồng phấn và một đôi tất ren hồng trắng đan xen, một đôi giày da màu trắng, một chiếc mũ nồi hồng phấn từ trong tủ quần áo ra, đặt trước mặt cậu, "Thay quần áo đã."

Thẩm Thận Nguyên bình tĩnh hỏi lại: "Tôi có thể lựa chọn trần truồng chạy không?"

Y tá đáp: "Trong phòng thì có thể, bên ngoài thì…"

Thẩm Thận Nguyên vừa nhìn vẻ mặt đã biết cô ta muốn nói gì, không còn cách nào, ngắt lời nói: "Tôi biết rồi, khoa thần kinh."

Y tá hỏi: "Cô có thành kiến với họ sao?"

"Không, tôi chỉ sợ họ có thành kiến với tôi. Ở đây có bộ đồ nào bình thường chút không?" Thẩm Thận Nguyên chạy đến trước tủ quần áo xem. Toàn một màu hồng đã hoàn toàn lật đổ thẩm mỹ quan của cậu. Cậu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn ga trải giường, "Mặc áo thầy tu chắc không tính là trần truồng chạy nhỉ?"

"Không tính."

"Có thể không?" Thẩm Thận Nguyên may rủi hỏi.

"Không thể." Y tá đáp: "Trừ phi thống nhất tạo hình."

"Thống nhất tạo hình?"

"Trọc đầu."

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!