Chương 163: Hạnh phúc (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Từ sau khi người mới rời khỏi, tiến độ quay phim của đoàn làm phim nhanh hơn, Khổng Sâm Học tâm tình âm u chuyển rạng rỡ, đối với việc diễn viên xin nghỉ phép cũng rất rộng lượng, chỉ nhắc nhở cậu lần sau xin phép phải báo trước từ sớm.

Thẩm Thận Nguyên lập tức bày tỏ lần sau nhất định sẽ báo sớm.

Khổng Sâm Học hài lòng cúp điện thoại, lại cảm thấy không đúng. Sao ông lại cổ vũ diễn viên đoàn làm phim mình xin nghỉ phép?

Đầu kia, La Thiếu Thần nhìn địa chỉ, híp mắt nghĩ ngợi một chút, lại nhìn Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên cho anh một cái lắc đầu hết sức kiên định.

Hai người gửi xe ở trong bệnh viện, tùy tiện mua chút đồ làm đồ ăn sáng ăn trưa, gọi taxi đi.

Lái xe là người địa phương, lượn cả buổi sáng không được chuyến nào, miệng đang rỗi phát sợ, vất vả lắm mới kéo được một chuyến, lập tức thao thao bất tuyệt. Trước tiên là kể chỗ này hẻo lánh như thế nào như thế nào, trước kia nghèo đói như thế nào như thế nào, còn kể hiện tại phát triển như thế nào như thế nào.

Thẩm Thận Nguyên lắm miệng hỏi một câu làm sao anh biết.

Lái xe hào hứng kể: "Tôi chính là ở chỗ đó, trước kia có thầy tướng số nói nơi đó âm khí rất nặng, người không ở được. Tôi ở lại vô sự. Thời gian trước ông thầy tướng số đó lại tới lần nữa, lần này ông ấy lại nói nơi này được bảo vật dưỡng, là phúc địa vậy. Ha ha, thầy tướng số há miệng, nói nam liền là nam nói bắc liền là bắc, thật sự là không thể tin."

Thẩm Thận Nguyên nghe thấy có bảo vật, trong lòng dao động, tay cầm chìa khóa khẽ nắm chặt lại.

"Nếu thật sự có bảo vật, sao ông thầy tướng số kia đi lòng vòng cả ngày cũng không tìm thấy?" Lái xe nói.

La Thiếu Thần hỏi: "Ông ta đi lòng vòng rất lâu sao?"

"Suốt một tuần lễ, còn ở lại nhà của tôi, ăn ở không trả tiền nha. Vợ tôi chính vì chuyện này mà đã cào tôi mấy cái liền!"

La Thiếu Thần nói: "Ông ta có khi là muốn ăn ở không phải trả tiền ấy chứ?"

Lái xe nói: "Vợ tôi cũng nói y như vậy."

Xe đi trên con đường nhỏ gập ghềnh xóc nảy gần nửa giờ, rốt cục cũng thấy cuối đường chân trời hiện ra một khu nhà ở cao sáu bảy tầng mới xây.

Lái xe nói: "Nhà này chất lượng nói chung là tốt, chỉ có điều xa quá, mua đồ cũng không tiện."

Xe rẽ ngoặt, chạy vào đường rộng rãi, sau năm sáu phút liền đi vào một khu dân cư nhỏ.

La Thiếu Thần sợ trong chốc lát đi ra không có xe, liền bao hết xe của anh ta, lái xe đương nhiên hết sức vui mừng.

Thẩm Thận Nguyên từ trên xe bước xuống, hít vào hai cái, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Cậu đi lên men theo cầu thang, đi một mạch đến trước cửa phòng 602. Cửa lớn là cửa gỗ bình thường nhất, hình như còn chưa có người vào ở, nhưng nhìn kỹ dưới chân cánh cửa có thể phát hiện một ít bụi màu xám và màu vàng, cạnh cánh cửa còn có một chút bụi nhàn nhạt, xem thoáng qua thì thấy loang loang lổ lổ, kỳ thật là câu thần chú được vẽ vô cùng tinh xảo.

La Thiếu Thần thấy cậu nhìn cửa nghiên cứu cả lúc lâu, nhưng không đi vào, không nhịn được đưa tay nhận lấy chìa khóa trong tay cậu.

Thẩm Thận Nguyên đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay anh, thấp giọng nói: "Em tốt hơn là… không đi vào nữa."

La Thiếu Thần mày trái nhướn lên.

Thẩm Thận Nguyên nắm lấy chìa khóa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, "Đây đã là kỷ niệm rất đẹp rồi."

La Thiếu Thần nhìn cậu một cái, cầm tay cậu, đưa đến sự ủng hộ không tiếng động. Có lẽ trong căn phòng kia cất giấu rất nhiều đồ vật đối với Thẩm Tuyền mà nói trân quý thần kỳ gì đó, nhưng đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, sẽ chỉ là phiền toái.

Thẩm Thận Nguyên thở ra một hơi dài, "Đi thôi."

Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu, không chút lưu luyến, không chút do dự. Thẩm Thận Nguyên không hỏi lại La Thiếu Thần thân phận Thẩm Tuyền, La Thiếu Thần cũng không hỏi cậu có phát hiện ra điều gì hay không.

Khi một người học được đào hố đồng thời cũng nên học biết dùng thang để đi ra khỏi hố sâu, nếu như chìm xuống quá sâu không thể tự dứt ra, sẽ biến thành ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn nhìn không tới trời xanh lồng lộng.

Đi đến tầng cuối, Thẩm Thận Nguyên rốt cục quay đầu lại nhìn một chút.

Một con người, một câu chuyện, hoặc là nói một câu chuyện có khả năng sẽ xảy ra, cứ như vậy bị giam ở trong căn phòng này, lẳng lặng chờ đợi cơ hội mở ra lần sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!