Dịch: Phong Bụi
A Bảo, A Bảo, cái gì Bảo?
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự chỉ đạo của La Thiếu Thần, đi vòng quanh nhà mười mấy vòng, đi đến hoa cả mắt mới được thả cho đi tắm.
Đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, tắm rửa quả thực là một việc rất bối rối, tuy rằng cậu không biến thái đến mức cảm thấy hứng thú hoặc có liên tưởng không hay với một cơ thể của bé gái sáu tuổi, nhưng đây dù sao cũng là một đứa bé gái không có quan hệ máu mủ ruột già gì với mình, sẽ có một ngày cô bé trưởng thành……hy vọng cô bé sẽ vĩnh viễn không biết được bí mật này.
Mặc dù cậu không hy vọng La Lâm Lâm sẽ trở thành fan của Thẩm Thận Nguyên, nhưng cũng không muốn cô bé trở thành anti
-fan Thẩm Thận Nguyên. Nghĩ đến việc trên dưới nhà họ La đều nghe theo lời Lâm Lâm, cậu cảm thấy hậu quả của việc này hết sức đáng sợ.
Để cho chuyện bối rối này không trở nên quá mức bối rối, Thẩm Thận Nguyên đã học được cách không tập trung vào lúc tắm rửa, cố gắng hết sức không quan tâm đến việc tắm rửa thân thể, mà chỉ nghĩ cách làm sao hoãn binh cầu cứu…
Bõm, bông tắm hình lợn con rơi tõm xuống bồn.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện ra bản thân đã phạm một lỗi về phương hướng cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu tìm Cao Cần Đại Kiều để làm gì?
Trở lại thân thể của mình.
Nhưng mà Cao Cần và Đại Kiều lại đều không phải chuyên gia về lĩnh vực này, đến lúc đó, họ vẫn phải tìm người giúp mình, mà trước đó còn phải thiết lập sự tín nhiệm của họ đối với mình nữa. Nếu đã như vậy, tại sao cậu không tìm người giúp mình trước? Hơn nữa đối với các chuyên gia trong lĩnh vực này, chuyện bản thân gặp phải không hề kỳ lạ chút nào, có lẽ sẽ rất dễ dàng nhận lời.
Cậu lập tức nghĩ ngay đến A Bảo, cậu thanh niên đáng mến, vừa gặp đã cảm thấy như quen từ lâu ấy. Số điện thoại của cậu ta là… Thôi đi, đáp án có độ khó cao như thế cậu không hy vọng, chỉ cần nhớ ra cậu ta tên là gì là được rồi.
Ờ, hình như tên là… cái gì gì đó Bảo.
La Thiếu Thần đứng trước giá đĩa chọn CD, khóe mắt liếc thấy người đáng lẽ ra giờ này uống sữa xong đã nằm ngủ trên giường đang chân trần đứng trước cửa, "Vẫn chưa tìm thấy giày của con sao? Có cần chú gọi người ở khách sạn mang giày đến cho con không?" Anh đặt CD xuống, đi đến bế cậu lên, đặt trên ghế nằm của mình.
Thẩm Thận Nguyên khoanh chân ngồi, kéo chân váy qua, bọc lấy chân mình, bắt đầu tìm đề tài để nói, "Chú thích nhạc gì?"
"Nhạc cổ điển." Cho dù anh làm về nhạc trẻ, nhưng những lúc nghỉ ngơi, anh lại thích nghe nhạc cổ điển để tâm tình được thoải mái.
"Của ai?"
"Bach, Schubert, …" La Thiếu Thần ngừng một chút, phát hiện mình đang lấy thái độ bằng vai phải lứa nói chuyện với một đứa trẻ sáu tuổi.
"Câu trả lời chẳng sáng tạo tí nào."
"Vậy câu trả lời thế nào mới là sáng tạo?"
"Nói một vài cái tên kỳ lạ ít gặp một chút." Thẩm Thận Nguyên nói, "mà con chưa từng nghe ấy."
La Thiếu Thần nói: "Vậy nên chú mới là cha đỡ đầu của dòng nhạc trẻ, chứ không phải những dòng nhạc khác."
Thẩm Thận Nguyên: "……" Mặc dù danh hiệu cha đỡ đầu của nhạc trẻ này là do người trong giới cùng giới truyền thông đặt cho, cũng đã được chứng mình bằng vô số giải thưởng và lượng tiêu thụ, nhưng anh ta lại dám tự gọi mình là cha đỡ đầu, cái da mặt này, chậc chậc.
"Sữa biến chất rồi à?"
"Không, sao chú lại hỏi vậy?"
"Vậy thì là người uống biến chất rồi. Nếu không lúc này con đã nằm trên giường ngủ."
Thẩm Thận Nguyên nói: "Đấy là sữa chứ có phải thuốc mê đâu?"
La Thiếu Thần khoanh tay trước ngực, nói: "Chú rất hiếu kỳ về nền giáo dục hiện giờ ở nhà trẻ. Nghe nói đến Bach, Schubert chú rất mừng, nhưng mà… thuốc mê?"
"Hơ… trong ti vi người ta đóng mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!