Chương 10: Vượt ngục (Thượng)

Dịch: Phong Bụi

Ăn cơm, ăn cơm, đi đưa cơm.

"Dẫn con đi bệnh viện đi." Thẩm Thận Nguyên tràn đầy kỳ vọng nhìn anh ta.

"Chú thật sự không biết Thẩm Thận Nguyên nằm ở bệnh viện nào mà." Lang Nam rầu rĩ suýt muốn khóc.

Thẩm Thận Nguyên không hiểu, "Ngay cả câu kiểu như Thẩm Thận Nguyên đẹp trai nhất thế giới chú cũng có thể nói ra được, còn có việc khó gì không thể vượt qua được chứ?"

"Nói Thẩm Thận Nguyên đẹp trai nhất thế giới là vì không để đắc tội La Thiếu, không đến bệnh viện cũng là để không đắc tội La Thiếu, về bản chất là giống nhau cả."

Thẩm Thận Nguyên: "……." Kế hoạch tác chiến A, thất bại!

Thẩm Thận Nguyên bắt đầu giày vò Lang Nam.

"Lau nhà bếp…."

"Lau phòng khách….."

"Lau nhà bếp…."

"Lau phòng khách….."

Lang Nam chạy đi chạy lại hết mười mấy vòng, cuối cùng chịu không nổi nữa, dừng lại, hỏi: "Tại sao cứ phải lau đi lau lại vậy?"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Lúc chú lau nhà bếp, con không nhìn thấy chú. Để nhìn thấy được chú, mới bảo chú lau phòng khách. Thế nhưng lúc chú lau phòng khách thì lại không có ai lau nhà bếp, thế nên lại bảo chú lau nhà bếp tiếp."

Lang Nam: "……." Cái lý do này sao nghe không hợp lý chút nào vậy?

Thẩm Thận Nguyên đứng trên sô pha, tràn đầy hy vọng nhìn anh ta, "Dọn rửa vệ sinh mệt quá rồi, đi bệnh viện thôi chú."

Lang Nam quay đầu đi, "Đến lúc lau nhà bếp rồi."

"…….." Kế hoạch tác chiến B, thất bại!

"Buổi trưa con muốn ăn cơm Pháp."

"Để chú hỏi La Thiếu xem có thể chịu nổi nhiệt không."

"Không cần đâu." Thẩm Thận Nguyên quay về phòng, từ trong cặp sách màu hồng lấy ra một cọc tiền, đếm ra hai ngàn đồng nhét vào túi áo, sau đó nói với Lang Nam, "Đi, con mời chú."

Lang Nam kéo lê tấm thân mỏi nhừ vừa định đứng dậy, lại đột ngột ngồi về chỗ cũ, "Không được, chúng ta không thể ra ngoài."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Vượt ngục còn có thể lưu hành, có gì mà không thể được?" (Có lẽ bạn ấy nói đến phim Prison Break)

Lang Nam đáp: "Hai cái có sự khác nhau."

"Khác chỗ nào?"

"Quản ngục trong Vượt ngục là Warden Pope, nhưng quản ngục của chúng ta là La Thiếu Thần." Lang Nam sợ cậu nghe không hiểu, giải thích, "Quản ngục là người giám sát phạm nhân, Warden Pope là một nhân vật trong bộ phim truyền hình Vượt ngục."

Thẩm Thận Nguyên quen thói, nằm ra sàn, "Không ra ngoài ăn, con sẽ tuyệt thực kháng nghị."

Lang Nam móc điện thoại ra.

Thẩm Thận Nguyên lăn đến chân tường, lấy trán đối chuẩn bờ tường, uy hiếp nói: "Gọi cho chú con, con sẽ chết cho chú xem."

"…Con học ở đâu thế?" Lang Nam cảm thán hết lời. Một đứa bé gái sáu tuổi sao lại có thể có kinh nghiệm phong phú hơn cả một bà lão sáu mươi tuổi về phương diện một khóc hai nháo ba thắt cổ đến như thế cơ chứ? Anh không thể không nghĩ đến giáo dục từ phía gia đình, nghĩ như vậy, sự lãnh đạm của La Thiếu gần như có thể hiểu được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!