Cơn mưa lớn vừa trút xuống thành phố Thượng Hải, không khí còn đọng lại cái cảm giác dính dấp.
Thẩm Tĩnh không rõ Trần Dao đưa cô đi đâu.
Chỉ đến khi tới nơi, cô mới biết là ngoại ô.
Một sân golf hoạt động về đêm, giữa bãi cỏ xanh thẫm điểm xuyết vô số vòng tròn đèn neon lấp lánh như sao.
Ngay tức khắc, cô trông thấy Chu Luật Trầm.
Trên đường đi, Trần Dao không rời chiếc máy tính.
Khi đến nơi, anh ta liền đưa nó cho Chu Luật Trầm.
Trong sảnh phát bóng dưới hành lang dài.
Phía trước chiếc sofa da đen, những người mặc vest từ các công ty đang ngồi và đứng, trên bàn có bảy, tám chiếc máy tính.
Chu Luật Trầm trong chiếc áo sơ mi trắng, chỉ cài hờ một nút áo, trông phóng khoáng lười biếng nhưng lại là người có quyền uy nhất, xứng đáng ngồi ở vị trí chủ trì.
Anh cúi đầu gõ bàn phím, thỉnh thoảng chỉ đạo các doanh nhân báo cáo.
Trong lời nói là thái độ của một người có thể dễ dàng thao túng tài chính.
Anh ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu lớn treo trên tường trắng.
Trên đó chiếu báo cáo tài chính của Thụy Sĩ.
Điện thoại của anh reo, mọi người im lặng ngay tức khắc.
Chỉ nghe thấy tiếng Chu Luật Trầm trả lời bằng tiếng Anh chuẩn xác: "Để ở trụ sở chính Thụy Sĩ."
Khi anh cúp máy, các doanh nhân cùng nở nụ cười mãn nguyện, đứng dậy bắt tay nói lời tạm biệt, giao máy tính cho trợ lý rồi rời đi.
Khi đi ngang qua, một doanh nhân không quên chào Trần Dao, "Thiếu gia Trần, tối nay chơi vui nhé."
Trong đám doanh nhân này, nhiều người rất nổi tiếng trên mạng, tài sản đủ để xuất hiện trên bảng xếp hạng Forbes.
Đột nhiên có người đùa.
"Hôm nay thiếu gia Trần lại đổi bạn gái, tuổi trẻ đúng là tốt."
Nghe câu đó, Trần Dao không khỏi liếc nhìn Chu Luật Trầm một cái.
Bốn chữ "lãnh đạm, hờ hững" là hình ảnh điển hình của nhị công tử.
Trần Dao đành phải giải thích, "Cô gái này không phải của tôi."
Đối phương chỉ xem đó là một thú vui ban đêm của thiếu gia, ai mà bận tâm của ai.
Khi gần tan cuộc, Trần Dao ngồi ở thành ghế sofa, trò chuyện với Chu Luật Trầm rất nhiều, giọng nói thấp, có lẽ là chuyện quan trọng không để người ngoài nghe thấy.
"Cô ấy thiếu tiền,"
Trần Dao nói thêm, "Ý tôi là Thẩm Tĩnh thiếu tiền."
Chu Luật Trầm chỉ ngồi đó im lặng.
Anh đã từng đưa tiền, nhưng Thẩm Tĩnh không nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!