Thẩm Tĩnh không có thời gian ở lại Thượng Hải, sư tỷ liên tục giục cô vì có vài du khách đến từ nơi xa đã đợi cô lên sân khấu mấy ngày rồi, họ đến Tô Thành du lịch chỉ để nghe cô trình diễn bình đàn.
Cô phải về.
Buổi tối.
Lương Ánh Ninh đến đón cô tan làm.
Hai người mua trà sữa bên lề đường.
Lương Ánh Ninh trả tiền xong, đưa cho Thẩm Tĩnh một ly.
"Chuyển vào ở nhà anh ta đi, bảo vệ của anh ta sẽ đưa đón cậu mỗi ngày, tiện thể còn chăm sóc bà ngoại cậu, đỡ cho bố dượng cậu cứ tới lui quấy rối đòi tiền."
"Không muốn ở." Thẩm Tĩnh cắm ống hút, uống một ngụm.
Lương Ánh Ninh nhìn cô từ đầu đến chân, "Có lòng tự trọng đấy nhỉ, sao không thực tế một chút?"
Thẩm Tĩnh chậm rãi đáp, "Vẫn chưa nghĩ xong."
"Đó là Chu Luật Trầm đấy, cậu còn nghĩ gì nữa." Vừa uống trà sữa, Lương Ánh Ninh vừa nói.
"Nhưng thôi tùy cậu, xung quanh anh ta có vô số ong bướm, nhưng ngoài một người kia, hiếm khi thấy anh ta tiến thêm một bước với ai."
Thẩm Tĩnh cười khẩy, tiến thêm một bước gì chứ, anh ta chẳng qua chỉ là giao dịch thuần túy.
Nghĩ đến đó, cô chợt bắt lấy ý trong câu nói của Lương Ánh Ninh.
"Ai vậy?" Thẩm Tĩnh hỏi.
"Cậu không biết bạn gái cũ của anh ta à?" Lương Ánh Ninh nói tiếp, "Văn Hân, cực kỳ xinh đẹp, rất có khí chất."
"Hai người họ yêu nhau chết đi sống lại, sau đó chia tay, trong giới không ai dám nhắc đến cái tên Văn Hân trước mặt anh ta, sợ chạm vào tính khí của Chu công tử."
Người trong giới từng nhận xét: "Người duy nhất xứng đáng với Nhị công tử nhà họ Chu, được bao nhiêu người ngưỡng mộ."
Lương Ánh Ninh không nói thêm nữa, cô cũng chỉ biết có vậy.
Những chuyện tai tiếng của nhà họ Chu khó có thể truyền ra ngoài, vì có người ở hậu trường phong tỏa thông tin.
Trong giới cũng xem như chuyện đã qua, không ai nhắc đến nữa.
"Muốn biết thì tự hỏi Chu công tử đi."
Hỏi gì chứ.
Thẩm Tĩnh chẳng liên lạc với Chu Luật Trầm.
Về đến nhà, cô ngả lưng ngủ ngay, ngày mai còn phải đi về vùng nông thôn tìm một vị thầy để học hỏi cách chơi đàn tì bà.
Kỹ nghệ tuyệt vời truyền lại từ thời Thanh, phong cách Bắc phái.
Thẩm Tĩnh luôn khao khát được học, thậm chí bỏ tiền ra để bái sư, nhưng vị thầy ấy không có ý định truyền dạy cho cô.
Bà chê cô quá trẻ, chê cô quá yếu mềm, không đủ quyết tâm.
Bà lão Hứa ngồi trong sân nhổ củ cải, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Tĩnh, "Khó lắm đấy, với tay chân mềm yếu của cô, đến khi khớp ngón tay nứt nẻ và đầy vết thương, cô sẽ không chịu nổi."
Thẩm Tĩnh đã quyết tâm thì không sợ gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!