Mọi người đều nói có chuyện, mà vẫn "xuống xe đợi anh".
Thật là bá đạo.
Thẩm Tĩnh gửi cho Chu Luật Trầm một địa chỉ khác: "7 giờ, em phải đi thăm bà ngoại, hiện tại không có thời gian."
Đó là địa chỉ của bà ngoại.
Bên kia không hồi âm lại.
Thẩm Tĩnh tắt điện thoại, nửa tiếng sau, bảo tài xế dừng lại ở đầu đường, cầm ô nhỏ đi bộ về khu phố, thu ô, bước vào, lên lầu.
Cô đẩy cửa vào, bàn ăn với ly chén vẫn được sắp xếp gọn gàng, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp sạch sẽ.
Chú sống ở phòng kế bên thường xuyên qua chăm sóc bà ngoại.
Thẩm Tĩnh dựa vào khung cửa đứng một lúc rồi tắt đèn.
Bên trong vang lên tiếng bà ngoại, "Cháu về rồi à, ăn cơm chưa?"
Thẩm Tĩnh đành mở đèn lại, trả lời, "Dạ, ăn rồi ạ."
Một lát sau, không thấy bà nói gì nữa, Thẩm Tĩnh đi tới cửa phòng, ngó vào, thấy bà đang ngủ yên tĩnh.
"…."
Ánh đèn lung linh khắp thành phố, sương mờ phủ kín.
Một chiếc xe thể thao màu đen rẽ vào con đường một chiều.
Tại ngã tư, Chu Luật Trầm chậm rãi dừng xe, liếc mắt lơ đãng.
Trên vỉa hè, một cô gái nhỏ nhắn đứng đó, mặc chiếc váy ôm sát màu be, một tay ôm lấy người, tay kia cầm chiếc ô trong suốt, cúi đầu nghịch nước mưa đọng trên mặt đất.
Đôi giày bệt màu trắng thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào vũng nước.
Trời đêm hơi lành lạnh, gió thổi nhẹ mái tóc dài của cô, trong bóng tối ánh sáng không chiếu tới, trông cô thật yếu ớt và đơn độc.
Đúng lúc đó, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, sau đó thu ô, lên xe, thắt dây an toàn.
Chu Luật Trầm chưa từng hỏi cô ở đâu hay nơi cô sống, dĩ nhiên cô cũng không nói.
Thực tế, anh không đến đúng giờ, trễ bốn phút.
Chu Luật Trầm không vội khởi động xe, cánh tay dài khoanh lại, chống vào cửa sổ, môi mỏng như lưỡi dao khẽ mím.
Sau một hồi im lặng, anh hỏi, "Em thích giẫm vũng nước à?"
"Hả?" Thẩm Tĩnh ngạc nhiên, ngước lên nhìn anh, "Anh không thích sao?"
Cô thấy giẫm nước rất vui, mỗi lần thấy đều muốn giẫm thử một cái.
Chu Luật Trầm khẽ cười qua hơi thở, không nói gì, ngón tay nhấn nút khởi động xe, quay vô lăng lái đi.
Bầu không khí trong xe kín bưng, không có lời nào khiến không khí trở nên đặc biệt vi diệu.
Nhịp thở hơi nhanh và tim có phần rộn ràng.
Xe của anh luôn có một mùi hương, không rõ là nước hoa hay hương trên người anh, thoang thoảng lạnh lẽo, như gỗ đàn ngàn năm ngâm trong tuyết, sâu lắng và dễ chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!