Chương 38: Tình Cờ Gặp Nhau, Nhị Công Tử Định Đi Đâu Đấy

Lương Ánh Ninh mỉm cười, "Biết nói đấy."

Rồi cô ôm lấy vai Thẩm Tĩnh, thì thầm bên tai, "Là Chu Luật Trầm không xứng với cậu."

Mấy ngày đó, Lương Ánh Ninh rất "quậy", liên tục chụp ảnh với các anh chàng đẹp trai và đăng lên mạng xã hội.

Cô còn khoe, "Quá đã, cho bõ tức."

Chỉ mình cô là thấy vui, ai mà quan tâm cô chụp bao nhiêu ảnh với trai đẹp.

Cô uống rượu xong còn phát điên, liên tục gửi tin nhắn thoại cho Trần Dao.

"Lớp 5 tiểu học, là anh chặn tôi ở cầu thang gọi tôi là "cô bé tóc tết" đúng không?"

"Anh xem thường tôi phải không, chỉ mình anh biết chơi thôi à.

Tôi nhất định vào nhà họ Trần, rồi sẽ cưỡi lên đầu cậu, bắt anh về nhà trước 12 giờ đêm."

"Này, không gả cho anh thì ba tôi sẽ cắt hết thẻ ngân hàng của tôi, tôi không còn một xu nào, gặp anh thật xui xẻo."

"Ba tôi còn mắng tôi không biết điều.

Chỉ cần anh ngoan ngoãn một chút, hai đứa sống chung với nhau cũng được, ba tôi cũng sẽ chọn một người tôi không thích làm chồng thôi.

Mặt mũi anh cũng không tệ, nhìn cũng dễ chịu."

Cô còn nấc lên vì say.

Khi Thẩm Tĩnh cầm điện thoại cô ấy lên, phát hiện tất cả các tin nhắn thoại sau tin nhắn *****ên đều có dấu chấm than đỏ, Trần Dao chắc chẳng thèm nghe mà đã chặn cô ấy rồi.

Ranh giới được vạch rõ ràng.

Giờ Thẩm Tĩnh đã hiểu vì sao nhà họ Trần thích Lương Ánh Ninh, tính cách ngây thơ, vô tư của cô ấy đúng là có thể kiềm chế Trần Dao.

Chỉ tiếc, Lương Ánh Ninh bị mắng thậm tệ ở nhà.

"Không thể đoan trang một chút được à, chụp ảnh lung tung với đàn ông ngoài đường ngoài chợ thì có gì hay ho, làm gì cũng phải đàng hoàng chứ."

Lương Ánh Ninh ném điện thoại, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Thẩm Tĩnh cầm túi đi theo, chăm sóc cô ấy, lau mặt cho cô ấy.

Lương Ánh Ninh buồn bã, tựa vào người Thẩm Tĩnh, bật khóc nức nở.

"Biết nhau hai mươi năm rồi, chẳng ai hiểu rõ Trần Dao hơn tôi, đáng ghét không thể tả."

"Anh ta chỉ muốn chọc tức nhà họ Trần thôi."

Thẩm Tĩnh vỗ lưng an ủi Lương Ánh Ninh, "Ai muốn bị ép cưới, nhất là một người bướng bỉnh như Trần Dao, ai cũng muốn cưới người mình yêu về nhà cả."

"Anh ta biết yêu sao?"

Lương Ánh Ninh ghé sát tai Thẩm Tĩnh, "Tôi nói thật, bọn họ chẳng ai biết yêu cả, chỉ biết lợi ích và quyền lực thôi, hãy tin tôi Thẩm Tĩnh."

Thẩm Tĩnh kiên nhẫn an ủi cô bạn say khướt của mình, bảo rằng cô tin.

Lương Ánh Ninh tiếp tục, "Khi tôi đăng ký công ty, không ai muốn hợp tác vì cho rằng nhà họ Lương sắp phá sản, tôi đã bỏ hết tiền tiết kiệm vào, sự nghiệp không thuận lợi, tình cảm cũng chẳng ra gì."

Thẩm Tĩnh đã thấm mệt, mà Lương Ánh Ninh thì chưa tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!