Chương 300: New York Đêm Nay Có Mưa

Manhattan.

Trang viên bờ Bắc đảo Long Island.

Dọc bờ biển là ba căn biệt thự liền kề.

Chủ nhân của cả ba căn đều là tổng giám đốc của Liên Hành, với mục đích chính là để tránh bị làm phiền.

Khi ánh hoàng hôn rơi xuống, những ngôi biệt thự hiện đại trong vườn đồng loạt bật đèn, cả khu vườn chìm trong ánh sáng bạc.

Tiếng khóc của Tây Thành vang lên.

Thẩm Tĩnh đang gõ máy tính trên ban công liền vội đứng dậy, bước ra lan can, cúi đầu nhìn xuống.

Bên hồ bơi trong xanh, ánh sáng đổ bóng lên cây cọ tạo nên những mảng tối.

Cô thấy Chu Luật Trầm ngồi xổm trước mặt Tây Thành, một lớn một nhỏ đối diện nhau, nhẹ nhàng nói chuyện.

Tây Thành phụng phịu bĩu môi, rõ ràng cậu nhóc lại vừa bị Chu Luật Trầm mắng.

Cậu nhóc cứ làm mình làm mẩy đòi Thẩm Tĩnh bế, nhưng vì thân thể không tiện, cô không thể bế cậu được.

Trong thế giới bé nhỏ của Tây Thành, cậu không hiểu vì sao lâu như vậy mới được gặp Thẩm Tĩnh, không hiểu vì sao cô không thể ôm cậu, không hiểu vì sao cô không dỗ cậu ngủ.

Nỗi ấm ức dâng lên, đôi mắt đen tròn tràn đầy nước mắt, vụng về nâng tay lên lau nước mắt bằng mu bàn tay, động tác vô cùng cẩn thận.

Nước mắt dính ướt cả tay, cậu nhóc vốn ghét bẩn lại càng thấy tủi thân.

Chu Luật Trầm nhận lấy chiếc khăn tay trắng từ người giúp việc, từ tốn lau tay cho Tây Thành.

Tây Thành lại đổi sang tay còn lại.

Cậu khóc, tự mình lau nước mắt, còn Chu Luật Trầm thì giúp cậu lau tay.

Một sự ăn ý kỳ lạ giữa hai cha con.

Người đàn ông với những động tác dịu dàng, góc nghiêng gương mặt tuấn tú được ánh sáng làm dịu thêm vẻ mờ ảo, Thẩm Tĩnh nhìn, mỉm cười kiên nhẫn dõi theo.

Chu Luật Trầm nói: "Một khoảng thời gian dài, mẹ sẽ không thể bế con.

Con hiểu được không?"

Mặc dù giọng anh trầm thấp và dịu dàng, nhưng khi Chu Luật Trầm nói "không," Tây Thành chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé chu mỏ, cố giữ vẻ nghiêm túc.

Khuôn mặt non nớt trước mắt với đôi lông mày rậm giống anh, chỉ mới hơn một tuổi.

Quá nhỏ để hiểu rằng mẹ cậu đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng khác.

Thân hình mảnh mai của vợ anh bế Tây Thành vốn đã khó nhọc, Chu Luật Trầm nghĩ, có lẽ cậu bé không bao giờ hiểu được điều đó.

Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tây Thành: "Sắp tới, nhà chúng ta sẽ có thêm một em gái."

Tây Thành hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt ngờ ngợ, như hiểu như không.

"Con sẽ có một em gái sao?"

"Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!