Chương 10: Cho tôi ôm một cái

Một phút sau.

"Cô ấy từ MA đi ra, cách đây rất xa, rồi sao nữa?"

Trần Dao tiếp tục nói.

"Lái xe đến đó mất khoảng bốn mươi phút, và trong bốn mươi phút, đủ để một cô gái say gặp phải rất nhiều chuyện."

Rồi sao nữa?

Ván bài đang diễn ra giữa chừng buộc phải kết thúc.

Chu Luật Trầm cầm lấy điện thoại trên bàn, liên lạc với một người bạn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia không dám chậm trễ mệnh lệnh từ Chu Nhị công tử.

Bên kia có tiếng nhạc sôi động, nghe là biết đang ở trong một quán bar.

Trong giới con nhà giàu ở gần khu vực quán bar, nhiều người biết đến tên Chu Luật Trầm.

Tuy nhiên, Chu Luật Trầm vốn không bao giờ xuất hiện ở những nơi như quán bar.

Anh không tham gia vào những trò chơi như thế này.

Vốn dĩ họ chia ra thành các tầng lớp, khác biệt rõ ràng về đẳng cấp.

Kiểu quý công tử con nhà quyền quý như anh hiếm khi nào chơi chung với giới con nhà giàu ở thành phố Thượng Hải.

Nhưng nói gì thì nói, anh cũng biết cha của họ và từng qua lại làm ăn.

"Lâu rồi không gặp, Nhị công tử."

Anh lạnh lùng nói, "Đừng uống nữa, giúp tôi tìm một người."

Cùng lúc đó.

Một nhóm con nhà giàu vừa rời khỏi quán MA, đứng tụ tập bên lề đường, trong đó có một người đang nghe điện thoại, tay nghịch chìa khóa xe.

"Nhị công tử nhờ tôi tìm một cô gái, ở gần đây thôi."

"Cô gái nào vậy?"

"Chắc là bạn gái của Chu Luật Trầm, nếu không thì sao anh ấy lại bận tâm đến mấy cô ở quán bar?"

"…"

"Bạn gái của Chu Nhị công tử?

Cậu chắc là mình chưa say quá chứ?"

"Tìm đi, chúng ta ở gần, giờ đã muộn rồi, tìm nhanh sẽ tránh được chuyện không hay xảy ra cho cô gái."

Cả nhóm vừa đi dọc theo tuyến đường Trần Dao chỉ dẫn, vừa trò chuyện vừa tìm kiếm.

Dựa vào hình ảnh so sánh.

Thẩm Tĩnh đang ngồi bệt bên lề đường, đang gọi điện thoại, với khuôn mặt dễ nhận diện.

Cô vẫn cầm điện thoại trong tay, trong trạng thái say mèm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!