Biên tập: Đi Đâu Đấy
Hơi nước phủ đầy mặt kính xe, những dải đèn xe xếp hàng chậm rãi ngoài kia hòa làm một, như những vệt đỏ loang lổ trong tranh sơn dầu ẩm ướt. Hai người ngồi lặng trong thứ ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo ấy — một người nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt không chớp; một người cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra từng chỗ lông sũng nước của chú chó nhỏ. Tài xế cau có gõ tay lên vô lăng, radio trong xe vang lên tiếng báo đường tắc, tiếng mưa vẫn không ngớt đập lên kính trước như từng nhịp bất mãn.
Đào Như Chi không ngừng mắng thầm bản thân trong đầu, nghĩ bụng đúng là đầu óc có vấn đề — thấy chó con bị đuổi khỏi tàu thì thôi, tiện tay gửi một cái túi cũng xong, thế mà còn bị cậu ta lừa đi luôn cả đoạn đường, móc cả tiền túi ra gọi taxi về cùng.
Lâm Diệu Viễn bảo chú chó bị bệnh ngoài da, lại không mang tiền, phải về nhà lấy mới đưa nó đi khám được.
Thế là cô đồng ý. Dù gì cũng phải về nhà, coi như tiện tay tích đức, đưa người đưa chó về luôn một thể.
Xe vừa nhích được vài bước lại khựng lại. Đào Như Chi ngoảnh lại nhìn hắn một cái, không kìm được lên tiếng:
"Bệnh nặng lắm à?"
"Không ổn lắm." Lâm Diệu Viễn hiếm khi nghiêm túc như giờ. "Với lại không chắc nó có từng bị bạo hành không, nằm trong lòng tôi mà cứ run cầm cập."
Đào Như Chi cũng chau mày theo: "Vậy thì sau này phải chọn kỹ người nhận nuôi."
Lâm Diệu Viễn lấy làm lạ: "Sao phải chọn?"
"Không thì sao?"
"Tôi tự nuôi chứ sao."
Đào Như Chi ngạc nhiên liếc cậu một cái: "Tôi không nghĩ cậu là người "có tình thương" như thế."
Cậu hứng thú hỏi lại: "Thế trong mắt cô, tôi giống người thế nào?"
"Giống kiểu ngoài mặt thì tốt bụng ôm chó về, quay đầu lại đóng cửa cái rầm để hành hạ nó."
Lâm Diệu Viễn cố tình làm ra vẻ tổn thương: "Quá đáng thật đấy. Tôi còn chẳng ngạc nhiên khi thấy cô xuống xe đưa túi cho chó, còn nghĩ cô chính là kiểu người lương thiện ấy cơ."
"Đừng có nói móc." Cô không thèm chấp. "Cậu thật sự muốn nuôi nó à?"
"Trông tôi giống đùa không?"
Đào Như Chi nói thẳng: "Không được."
"Sao không?"
Vài câu qua lại, cái vẻ hòa thuận khi vừa cùng nhau lên xe đã bị gió mưa quét sạch. Tài xế bắt đầu thấy khó xử, bèn vặn to radio.
"Không bàn chuyện khác, lý do căn bản nhất — bố tôi bị dị ứng lông chó."
Lâm Diệu Viễn hơi sững người, nhưng không nói gì.
Thấy cậu không phản ứng, Đào Như Chi bực bội nhấn mạnh: "Tôi không phải đang thương lượng, tôi đang thông báo. Đây không phải nhà cậu, đừng tưởng cậu có quyền quyết định gì ở đây."
Cậu vẫn im lặng, nhưng vẻ mặt giãn ra một chút, cúi đầu vuốt v e chú chó con.
Đào Như Chi gắt: "Tôi đang nói chuyện với cậu, có nghe không đấy?"
"Có nghe." Cậu ngước lên, mắt ánh lên vẻ giễu cợt. "Cô nói đúng, đây không phải nhà tôi, bố cô cũng chẳng phải bố tôi, vậy tôi việc gì phải lo ông ấy có dị ứng hay không, liên quan quái gì đến tôi?"
Sắc mặt cô trầm xuống.
"Ý cậu là gì?"
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, buông nhẹ: "Tôi nuôi là chắc rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!