*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Cả một ngày nhẫn nhịn trong câu lạc bộ, rốt cuộc cũng kết thúc. Vừa về đến nhà, cơn giận dồn nén của Đào Như Chi như trực chờ bùng nổ. Cô đứng dưới lầu, cố nén lửa giận, gửi cho Lâm Diệu Viễn bốn chữ.
Cô chờ một lúc, không chắc cậu có đọc được không, dứt khoát bấm gọi luôn.
Tiếng chuông reo vang bên tai, nhẹ nhàng mà lơ đãng. Trước khi Đào Như Chi mất kiên nhẫn, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, giọng nhàn nhạt vang lên:
"Chào buổi tối."
… Tối tổ nhà cậu thì có.
Đào Như Chi tự dặn lòng phải bình tĩnh, nuốt mấy câu thô t ục vào trong, lựa lời dịu dàng hơn để mở miệng:
"Cậu đúng là… đồ mặt dày đáng ghét."
"Tôi làm sao cơ?"
"Đừng có giả ngây! Máy ảnh của tôi bị cậu động vào lúc nào đấy?!"
Cậu khẽ cười:
"Tôi cũng chẳng biết nữa, từ đầu đến giờ toàn dùng của mình mà. À… mà máy ảnh hai đứa mình giống hệt nhau, cầm nhầm cũng đâu có gì lạ. Hay là cô muốn tôi giải thích với mọi người —— thật ra chúng ta đang sống chung?"
"Cậu đừng có nói xàm! Máy ảnh của tôi để trong phòng, cậu có ba đầu sáu tay chắc mà cầm nhầm?!"
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ. Một thoáng sau, Đào Như Chi như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía ban công nhà mình.
Lâm Diệu Viễn mặc áo len xanh biếc, đang tựa người vào lan can, cúi xuống nhìn cô.
Khung cảnh này gợi lại bóng hình khu vườn thuở nào, chỉ khác là lần này khoảng cách giữa họ xa hơn rất nhiều. Giọng cậu xuyên qua điện thoại, bay bổng mà dễ ghét:
"Hình như lần đó cũng là vô tình nhìn thấy chuyện thú vị, nên mới đùa cô một chút. Cô không thấy vui sao?"
"Nếu tôi cũng làm vậy trước mặt người cậu thích, cậu thấy sao?"
"Người tôi thích hả…"
Cậu nhấn giọng lặp lại, rồi ra vẻ suy tư:
"Tôi thấy mắt mũi cô kém thật đấy."
"Hả?"
Cậu thao thao bất tuyệt:
"Biết rõ người mình thích lại đi thích người khác, phản ứng đầu tiên không phải là tranh giành mà lại là gật đầu chấp nhận người khác, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi. Lời này tôi nói thật lòng. Sau này cô sẽ cảm ơn tôi thôi, yêu kiểu người đó chẳng khác nào lưu án tích cho đời mình."
Một câu này khiến Đào Như Chi khựng lại giây lát.
Bởi vì —— bị cậu nói trúng rồi.
Cô quả thật đang thất vọng vì phản ứng của Lương Minh Kiệt, cậu ấy dễ dàng buông tay như vậy, nói quay lưng là quay lưng, nói đồng ý với người khác là đồng ý ngay.
Chính vì thế, khi ấy, cô mới thuận theo lời Lâm Diệu Viễn, nhận lời làm bạn đồng hành với cậu, cũng không buồn giải thích với Lương Minh Kiệt rằng bức ảnh kia không phải cô chụp.
Nhưng ở trước mặt Lâm Diệu Viễn, cô tuyệt đối không nhận thua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!