Chương 7: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Người vừa rời khỏi tầng thượng đang từ trên cầu thang bước xuống.

Cô ngẩng đầu lên, cậu cũng nhìn lại cô, ánh mắt hai người bỗng như giao nhau qua tấm kính lớp học ngày ấy.

Một tiếng "thịch" vang lên trong tim, tựa hồ chuông báo động chợt vang rền.

Cô bước vào một góc khuất, rút chiếc điện thoại trong túi ra, vội vã gõ một hàng chữ trong khung tin nhắn WeChat:

"Người vừa rồi trên tầng thượng… là cậu hả?"

Ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo Lâm Diệu Viễn. Cậu đã xuống tới tầng một, có người kéo cậu lại rủ đánh bài, cậu khẽ lắc đầu, miệng cười nhàn nhạt tựa như nói: "Các người cứ chơi, tôi không biết."

Cô mím môi, lại xóa đi hàng chữ ấy, đổi thành một câu hỏi khác.

"Sao cậu lại ở đây? Sao bảo không đến?"

Rồi cô bấm gửi.

Kế đó, cô trông thấy Lâm Diệu Viễn mở hé chiếc túi đeo vai, khẽ rút ra một góc bọc giấy bên trong.

Chính là món quà cô bỏ quên ở nhà.

Lâm Diệu Viễn cũng cúi đầu, bắt đầu gõ tin nhắn.

"Sợ cô không mang quà sẽ bối rối, nên mang đến dùm."

Đào Như Chi chau mày, bụng dạ thầm kêu khổ: "Xong rồi, chắc chắn cậu ta đã động tay động chân với món quà."

"Chẳng phải tôi đã dặn cậu đừng động vào đồ của tôi rồi mà?"

"Vậy sao? Thế cô không định mang quà về à?"

Đào Như Chi lạnh lùng liếc cậu một cái.

"Cậu nghĩ tôi còn dám lấy sao? Ai biết trong ấy là quà thật hay là một trái bom chứ."

Qua đám đông đang say sưa chơi bài, Lâm Diệu Viễn khẽ nhoẻn một nụ cười vô tội nhìn cô.

Điện thoại trong tay cô lại rung lên một lần nữa.

"Nhưng cô đến tay không cũng không hay… Hay là cô định tặng lại món quà vừa nhận ấy?"

"Cô nỡ lòng sao?"

Trong đầu Đào Như Chi như ong ong cả lên.

Cô lại nhìn cậu, cậu đã bị kéo vào bàn chơi bài. Cô dõi theo dáng vẻ cậu trò chuyện cùng mọi người — nụ cười vừa chừng mực vừa ôn hòa, dáng điệu khéo léo thân thiện — hệt như hôm đầu tiên cậu ta gõ cửa nhà cô.

Cậu như một kẻ bán hàng bậc thầy, hiểu rõ phải bày ra dáng vẻ thế nào để làm người ta hài lòng.

Bành Oánh cũng bị cuốn vào bàn ấy, hớn hở đòi chơi cùng Lâm Diệu Viễn. Rất nhanh, cậu thua cô nàng một ván, Bành Oánh vui ra mặt nhưng giả vờ cau mày tra hỏi:

"Cậu cố tình nhường tớ phải không?"

"Ừ." Lâm Diệu Viễn bình thản nhận: "Sinh nhật mà, cậu là nhân vật chính, sao có thể để thua."

Bành Oánh lắp bắp: "Thôi được… được… Thôi tớ tha tội cho cậu không mang quà đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!