Chương 65: Ngoại truyện 4: Góc nhìn của Lâm Diệu Viễn (Hoàn toàn văn)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Khi mắc phải một căn bệnh mãn tính, dù bác sĩ không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể, họ vẫn có thể bảo bạn nên kiêng kị điều gì, giữ khoảng cách với những tác nhân gây hại – triệu chứng từ đó cũng sẽ dịu đi.

Nhưng tình yêu – thứ bệnh mãn tính lạ lùng này – dường như không tuân theo quy luật đó.

Kỳ nghỉ hè trước khi Đào Như Chi rời đi chẳng còn lại bao nhiêu, giữa họ lại rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh. Cậu cảm nhận rõ ràng mong muốn rút lui của cô, một mối quan hệ chưa kịp nảy mầm đã bị chính chủ nhân nó định sẵn hồi kết. Không sao, cậu cũng có thể như vậy.

Cậu vùi mình ở tiệm xăm của Đại Chu suốt ngày, tối về căn nhà trống rỗng chăm sóc mưa nhỏ. Đến mức, trước khi cô rời đi, cậu còn cố ý "vô tình" chạy đến nhà cô ở Đông Đài – như thể chẳng hề có gì quan trọng để níu kéo.

Cậu ra sức tỏ ra dửng dưng, như thể người mắc kẹt không bao giờ là mình. Nhưng yêu đương mà, nếu thật sự chẳng để tâm, sao phải bày vẽ đến vậy?

Ngày Đào Như Chi bay đến Kinh Kỳ, cậu còn ung dung một mình đi xem phim, cho đến khi phát hiện nữ chính trong phim cũng mang họ Đào, trái tim cậu phút chốc rơi vào hỗn loạn.

Không biết từ bao giờ, mọi chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống đều bị cậu tự động phân loại: những gì liên quan đến Đào Như Chi và những gì không.

Cậu giống như người đang trải qua triệu chứng cai nghiện. Từ khi cô rời đi, thời gian như kéo dài ra từng giờ từng phút.

Có lẽ, không chỉ mình cậu vậy. Bạn cùng bàn dường như cũng gặp tình trạng tương tự. Cậu nghĩ, chắc không phải vì Đào Như Chi đâu, chỉ là lên lớp 12 rồi, ai cũng thế thôi.

Nghĩ thế, cậu thở phào – tự nhủ mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Nhưng rồi, trong đầu lại có tiếng nói vang lên: "Mày đang tự lừa mình."

Thêm địa điểm Kinh Kỳ vào ứng dụng thời tiết, bật lại thông báo nhóm gia đình từng bị cài im lặng, hay lấy cớ gửi ảnh mưa nhỏ để nhắn tin cho cô – những hành động nhỏ ấy chẳng khác gì đang chế nhạo chính bản thân.

Tại sao cô có thể hoàn toàn dửng dưng?

Cậu nhìn tin nhắn cô gửi đến, như thể đã nhìn thấu mọi chiêu trò của cậu, thẳng thừng bày tỏ rằng mình đã rút lui hoàn toàn.

Không đúng… Không nên như vậy… Cậu không được phép đầu hàng người con gái này.

Cơn thèm được nhắn tin cứ âm ỉ. Cuối cùng, cậu khóa điện thoại vào ngăn kéo, ném luôn cả chìa khóa ở nhà, chỉ có thể chờ đến lúc tan học tối để vội vã chạy về phòng, mở máy kiểm tra, rồi giận dỗi nhìn khung chat trống trơn, cắn răng gửi một bức ảnh giả vờ như chẳng có gì.

Cậu biết, những hành động ấy chẳng giúp ích gì, nhưng ít nhất cũng giữ được một vẻ ngoài điềm nhiên – như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Giả vờ mãi, có khi cũng thành thật. Cũng như trước đây từng giả vờ chăm học rồi dần trở thành học sinh tốt, thói quen có thể thay đổi con người, đâu có gì khó.

Cậu vẫn tin như vậy, cho đến khi tấm ảnh chụp sticker photobooth của hai người vô tình rơi ra khỏi album ảnh của cô.

Niềm tin vụn vỡ ngay giây phút đó.

Cậu muốn gặp cô. Muốn nghe giọng cô. Muốn hỏi một câu thôi – tại sao tấm ảnh ấy lại ở đó? Và rồi… cậu lao ra khỏi phòng trong cơn kích động, nhưng cuộc gọi video bên kia đã tắt.

Mẹ cậu nhìn cậu thở hổn hển chạy vào, khó hiểu liếc mắt hỏi:

"Con làm gì đấy?"

Cậu vò tóc nói đại một câu: "Con đang lau nhà thì trượt chân…"

Vì lần lỡ nhịp này, suy nghĩ muốn đến Kinh Kỳ tìm Đào Như Chi cứ thế không cách nào ngăn được.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cậu khoác ba lô, giả vờ bình thản rời khỏi nhà. Hớn hở leo lên xe đạp, đạp thẳng đến nhà ga. Mỗi lần bị đèn đỏ chặn lại, lòng cậu lại như đang ôm lấy một bát canh sôi – tay không ngừng nhịp nhịp lên tay lái, chỉ mong mau chóng được bứt phá.

Đó là món quà trưởng thành cậu muốn tự tặng cho mình, ánh mắt sững sờ của Đào Như Chi khi bất ngờ nhìn thấy cậu. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người ta hân hoan.

Dù lý trí cậu biết rõ điều đó là không nên.

Nhưng nỗi nhớ một người, là đội thợ xây liên tục khoan vào tim, tiếng ồn ào ong ong khiến người ta bứt rứt không yên, không thể tập trung vào bất cứ điều gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!