*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Ngoại truyện 3: Bệnh mãn tính (3)
Khi nghe Metalonin là liên tưởng ngay tới DV luôn á Khi máy bay hạ cánh xuống Tokyo, đúng như mong ước ban đầu, Lâm Diệu Viễn rốt cuộc cũng đã đặt chân đến nơi này để thăm mẹ. Nhưng mọi thứ trước mắt, lại cách xa những gì cậu từng hình dung cả ngàn dặm.
Trong kế hoạch ban đầu, sau khi thi đỗ đại học, cậu sẽ âm thầm dành dụm chút tiền, tự mình bay đến Tokyo thăm mẹ. Vì chuyến đi ấy, cậu đã âm thầm chuẩn bị rất lâu, từ cách làm thế nào để một thân một mình xoay xở giữa hệ thống tàu điện ngầm chằng chịt của Tokyo, đến việc làm sao để dùng thứ tiếng Nhật còn ngập ngừng mà gọi món, giao tiếp…
Và quả thực, tất cả những thứ chuẩn bị ấy không hề uổng phí – ngược lại, lại được vận dụng triệt để, khi cậu phải dẫn theo hai "tay mơ" lạc lối giữa mê cung tàu điện Tokyo, đến mức cuối cùng còn mất mặt mà ngồi nhầm cả tuyến tàu.
Ba người luống cuống nhảy xuống từ chuyến tàu sai tuyến, lại như ruồi mất đầu mà bị cuốn theo dòng người hỗn loạn. Thế nhưng trong lòng Lâm Diệu Viễn vẫn giữ được sự bình thản lạ kỳ.
Ba người mà, dẫu thế nào cũng sẽ tìm được đường ra thôi.
Cậu nhìn về phía Đào Khang Sanh đang dẫn đầu đoàn, nheo mắt nhìn quanh, thấy nhân viên mặc đồng phục là lập tức lao tới hỏi đường bằng một thứ tiếng Anh đầy khí thế, thứ tiếng Anh chệch choạc không kém gì người được hỏi, một màn đối đáp chẳng khác gì tấu hài.
Đào Như Chi ở giữa, vừa dò bản đồ trên điện thoại vừa lớn tiếng tự hỏi liệu có đi sai hướng không, thấy bố mình đang "A ba a ba" làm động tác tay loạn xạ với nhân viên nhà ga thì lập tức nhíu mày, bước tới kéo người ra. Màn tấu hài phút chốc biến thành tiểu phẩm.
Còn cậu, chẳng có việc gì để làm, đút tay túi áo, đứng cười xem trò vui, trong lòng thầm khinh bỉ: Nếu chỉ có một mình, mình chắc chắn sẽ không thảm như vậy. Chắc chắn có thể nhanh chóng giải quyết mọi thứ.
…Thật sao?
Có thể là vậy. Nhưng tâm trạng thì chắc chắn không thể vui vẻ như thế này, bởi vì đen đủi một mình, sao bằng ba người cùng đen đủi mà vẫn cười được.
Cậu khẽ cười, tiếp tục đứng nhìn trong âm thầm, hưởng thụ cái kh0ái cảm kỳ quặc ấy.
Đây là ngày đầu tiên ba người họ đặt chân đến Tokyo, một ngày hốt hoảng, hỗn loạn, chó bay gà nhảy. Nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, có lẽ chuyến đi này sẽ nhẹ nhàng, đơn giản.
Nhưng vào đêm hôm ấy, tháp Tokyo – nơi bao năm chưa từng tắt đèn – lại chìm vào bóng tối lúc tám giờ tối. Và ngay giây phút ấy, hành trình của họ đã rẽ sang một hướng khác thường, ít nhất là đối với cuộc đời của cậu.
Vì đêm ấy, trong mộng của cậu, ánh sáng cũng vụt tắt.
Trong giấc mơ tối đen ấy, cậu quay người lại, đứng yên đợi Đào Như Chi như con thú hoang rình mồi, chờ cô không kịp phanh lại mà ngã nhào vào lòng mình.
Lần này, không còn là ánh mắt nhìn trộm lặng lẽ, cậu vươn tay, từ đường cong eo lưng cô lần lên sau gáy, dịu dàng giữ lấy, để cô ngẩng đầu. Hai ánh mắt giao nhau, cậu chậm rãi dời ánh nhìn xuống dưới, không kiềm chế được mà tìm lấy đôi môi kia.
Không biết có phải ảo giác trong mơ hay không, nhưng vài ngày sau, giữa đêm tối bất ngờ trong bảo tàng, cậu mặc kệ bản thân vẫn đang mơ hay thật, mặc kệ đôi tay không khống chế nổi, lần theo những động tác trong giấc mơ… một cách mơ hồ mà chắc chắn, rằng cô sẽ không từ chối.
Đó là vài giây dài nhất trong nhận thức cuộc đời của cậu.
Mọi thứ trùng khớp với giấc mơ, lạ lẫm, vụng về, nhưng chẳng ai ngăn cản, chẳng ai lên tiếng, mượn ánh sáng nhạt nhoà làm lớp vỏ che, giả vờ họ là hai người chẳng liên quan.
Chỉ có một điểm khác biệt, đôi môi của Đào Như Chi không bình thản như trong mộng, nó khẽ run lên.
…Hay là chính cậu, đã run rẩy trong khoảnh khắc ấy?
Không còn phân rõ đâu là ai, chỉ biết, đèn đã sáng.
Bố mẹ họ bước vào từ cánh cửa phía sau. Cả tòa bảo tàng đêm ấy bị kéo sáng rực – thứ ánh sáng chói lòa nhất.
Nụ hôn trong đêm ở bảo tàng, để lại trong lòng Lâm Diệu Viễn nỗi bất an chẳng thể giải thích.
Không nên như thế, dù có rung động, cậu vẫn nên kìm nén, đó luôn là điều cậu làm giỏi nhất: kìm nén cảm xúc, ngụy trang bình tĩnh, giả vờ mọi chuyện đều ổn.
Cậu không nên có sự bốc đồng đêm hôm đó, dù cái cảm giác ấy… thật mê người. Bỏ hết lý trí, chỉ dựa vào bản năng mà hành động, hóa ra lại là một chuyện sảng khoái đến thế.
Sảng khoái và sợ hãi, cùng song hành trong cơ thể, khiến cậu suốt đêm không chợp mắt. Một giờ sáng, cậu nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách, hành lang khách sạn chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, tấm biển "cấm vào" treo trước cánh cửa bảo tàng đang giữ lấy bí mật, ngoài kia là biển nội Seto tĩnh lặng đến rợn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!