Chương 63: Ngoại truyện 2: Góc nhìn của Lâm Diệu Viễn

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Trước khi dọn vào nhà họ Đào, Lâm Diệu Viễn vẫn ngỡ rằng, cuộc sống rồi sẽ trôi qua như bao ngày trước: bằng phẳng, lễ độ, không gợn sóng.

Cậu đã quen với việc đến ở nhờ trong những ngôi nhà xa lạ, học cách bày ra dáng vẻ ngoan hiền, tiếp nhận sự tử tế dè dặt mà người ta dành cho mình.

Nhất là lần này, người kia lại có quan hệ đặc biệt với mẹ cậu, vì vậy, Lâm Diệu Viễn nghĩ rằng, người ấy sẽ càng ra sức lấy lòng mình hơn đôi chút.

Còn người con gái đang đứng trước cửa lúc này – Đào Như Chi, trong mắt cậu, hẳn cũng sẽ giả vờ khách sáo mà cư xử tốt như bao người, như một cách duy trì hòa khí. Dù sao, về mặt nào đó, hai người cũng giống nhau: đều là những kẻ xa lạ chen chân vào một gia đình từng nguyên vẹn.

Thế nhưng cậu không ngờ , "tất cả mọi người" ấy, lại không bao gồm cậu.

Lâu lắm rồi, Lâm Diệu Viễn mới lại cảm nhận được thứ cảm xúc buồn cười mà cay nghiệt ấy – một ác ý được giấu kín sau những giai điệu lén bật lên, lời bài hát trắng trợn trào phúng, khe cửa cố tình để mở, để cậu thấy món quà mình lựa chọn nằm chỏng chơ dưới đất, chẳng khác nào rác rưởi.

Nếu chỉ có vậy thôi, cậu còn có thể xem như gió thoảng.

Nhưng ánh mắt cậu lại quét thấy cả món quà mẹ mình chuẩn bị kỹ càng cũng bị đối xử y hệt – bị ném đi như đồ bỏ.

Cậu thu lại ánh nhìn, bước vào căn phòng trống trải, ngồi xuống. Trong khoảnh khắc, một cơn hưng phấn lạ lẫm chợt trỗi dậy trong lồ ng ngực, song đồng thời cũng có một giọng nói khác, chậm rãi vang lên trong đầu, kiên nhẫn khuyên nhủ cậu nên tiếp tục mang chiếc mặt nạ đẹp đẽ như mọi khi, nên quên đi, nên nhẫn nhịn.

Cậu không nên cảm thấy giận dữ, thậm chí cậu gần như đã quên, mình vốn dĩ cũng có quyền nổi giận.

Tối hôm đó qua đi, vẫn như mọi lần, Lâm Diệu Viễn tiếp tục lựa chọn làm một bản sao hoàn hảo được dán trong tủ kính danh dự – như giọt nước mắt rơi trong xe buýt trống không, chẳng để lại dấu vết nào.

Cho đến khi… cậu phát hiện ra chiếc camera đặt giữa phòng khách.

Ngay giây phút trông thấy nó, cậu đã thay đổi ý định.

Lần một có thể là vô tình, lần hai xem như trùng hợp, nhưng đến lần ba thì đã là trắng trợn. Người kia đã đặt ác ý lên mặt bàn, không thèm che giấu, vậy thì cậu cũng không cần quá khách sáo mà làm gì.

Chỉ là, mức độ "trả lễ" ra sao cho vừa đủ, thì cậu cũng không chắc.

Bởi từ trước đến nay, cậu chưa từng thả cho "đứa trẻ hư" trong mình chạy ra ngoài. Nhưng có lẽ, làm điều xấu vốn là một bản năng bị kìm nén – khi Đào Khang Sanh đưa đóa sơn trà từ ghế sau xe đến tặng cậu, kế hoạch trả đũa gần như ngay lập tức nảy sinh, rõ ràng đến từng chi tiết.

Tối hôm ấy, trên đường đi mua ấm nước, cậu cảm thấy đôi chân mình nhẹ hẫng như chưa từng.

Dù đã muộn, siêu thị xung quanh đều đóng cửa, cậu vẫn không kiềm được hưng phấn xa lạ ấy mà bước mãi, đi rất xa, để cuối cùng tìm được thứ mình muốn.

Rồi từ đó bắt đầu một sự mong chờ kéo dài.

Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu vốn nhàm chán đột nhiên có chút ánh sáng, như thể cuộc sống đã cấy vào cậu một đóa hy vọng lặng thầm – mỗi đêm tan học về phòng, việc đầu tiên cậu làm luôn là tưới nước cho chậu sơn trà trên bàn.

Đến khi những tán lá vươn rộng, cánh hoa hé nở, Lâm Diệu Viễn mới lần đầu nhận ra: thì ra sơn trà có thể nở đẹp đến thế.

Nó tỏa sáng dưới ráng chiều – kiên cường, dịu dàng, một vẻ đẹp có thể khiến kẻ máu lạnh nhất cũng phải chần chừ một nhịp: có thật sự muốn giẫm đạp nó không?

Nhưng Lâm Diệu Viễn thì không chần chừ.

Bởi trong trí tưởng tượng của mình, cậu đã vô số lần hình dung đến ánh mắt của Đào Như Chi khi nhìn thấy cảnh ấy , đó mới chính là "bông sơn trà" mà cậu kỳ công vun trồng.

Hiếm có hôm cậu xin nghỉ học buổi tối, hiếm có lúc được đạp xe trong ánh hoàng hôn trở về, hiếm có khi nào được thả lỏng ác ý trong lòng, không cần giấu giếm.

Vậy nên, khi giẫm nát đóa sơn trà kia, Lâm Diệu Viễn ngẩng đầu nhìn về phía camera, không thể kìm được nụ cười thoáng hiện.

Có lẽ trong mắt Đào Như Chi, đó là một sự khiêu khích.

Nhưng với cậu, đó chỉ đơn thuần là sự kinh ngạc – vì cậu vẫn còn có thể cảm thấy mình sống động đến thế.

Và vì lẽ đó, ngay từ đầu, cậu không hề ghét Đào Như Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!