Chương 62: Ngoại truyện 1: Góc nhìn của Lâm Diệu Viễn

Biên tập: Ross

Năm 2014, Lâm Diệu Viễn thuận lợi bước vào năm hai đại học.

Kinh Kỳ, đối với cậu mà nói, vẫn là một thành phố xa lạ.

Dù đã đến đây học được tròn một năm, nhưng cậu vẫn chưa thật sự quen thuộc với nơi này. Những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, gọi được tên thì có, mà chân chưa từng đặt đến. Cuộc sống chỉ gói gọn trong một vòng luẩn quẩn giữa trọ, quán bar và giảng đường – ba điểm làm nên một đường thẳng khép kín, khiến thành phố lớn như Kinh Kỳ bỗng hóa thành chật chội, nhỏ bé.

Nhưng năm thứ hai, cậu đã thôi công việc ở quán bar, không còn cắm đầu trong thư viện mỗi ngày. Không còn phải cặm cụi gom góp từng đồng chỉ để mua món quà sinh nhật cho ai kia. Cậu có thời gian – cả một khoảng rộng lớn như cánh đồng sau mùa gặt. Và cũng từ lúc ấy, cậu mới lần đầu tiên có cảm giác mình thật sự đang sống tại một nơi xa.

Lịch sử ngàn năm in dấu những di tích, những khu thương mại nhộn nhịp đang là trào lưu, những buổi triển lãm nghệ thuật cứ vài tháng lại đổi mới một lần… Thì ra, đây mới thật sự là Kinh Kỳ.

Cậu dần hiểu ra thành phố này và Bạch Hà khác nhau đến mức nào – nơi đây mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ diễn ra, muôn màu muôn vẻ, khiến người ta hoa mắt chóng mặt mà vẫn không thể rời đi.

Và nhờ thế, cậu cũng dần quên đi – quên rằng nơi này đã từng thiếu vắng một người tên là Đào Như Chi.

Thật sự đấy, suốt một quãng dài, cậu không còn nghĩ đến cô, cũng không còn thôi thúc muốn nhắn tin cho cô – dĩ nhiên, cô cũng không nhắn gì cho cậu.

Họ như hai người xa lạ không chút giao thoa. Nhưng trớ trêu thay, mối quan hệ hiện tại giữa họ lại thân thiết hơn bất cứ lúc nào.

Giả như cậu lại làm việc kiệt sức đến mức nhập viện như lần trước, cần người ký tên nếu có rủi ro mổ xẻ – thì người có thể chạy đến ký, chính là Đào Như Chi.

Cậu thậm chí còn nghĩ, như vậy cũng hay.

Không, phải nói là – đây chính là mối quan hệ tuyệt vời nhất rồi.

Và cậu đã vin vào cái lý do ấy để không cần phải nghĩ đến cô nữa, không cần lo lắng liệu cô đang sống tốt ra sao tại London – một nơi còn khác biệt hơn cả Bạch Hà.

Cho đến một sớm tinh mơ, khi cậu soi gương trong ký túc xá, định cạo mấy sợi râu mới mọc… thì không kịp đề phòng, cái tên Đào Như Chi thoắt hiện lên trong đầu.

Tay run một chút, lưỡi dao lướt lệch, kéo theo một vết đau rát xẹt qua da thịt.

Ý thức bị cơn đau lôi về, Lâm Diệu Viễn rầu rĩ áp sát vào gương – giọt nước đọng từ đêm qua vẫn còn lưu lại nơi mặt gương cũ, tạo nên hai vệt mờ, phản chiếu rõ sợi máu tươi trên gò má cậu.

Đã bao lâu rồi, cậu không cạo râu đến mức rách mặt?

Lần gần nhất – là khi cậu mới học cách cạo râu lần đầu.

Khi ấy, mẹ cậu – Lâm Đường Quyên đang công tác ở Nhật.

Sáng hôm đó thức dậy, chạm tay lên vành môi thấy có mấy sợi râu cứng cáp, tâm trạng đột nhiên lạ lẫm.

Cậu lần theo ký ức đến siêu thị, tìm đúng loại bọt cạo râu ngày trước bố từng dùng.

Rồi lại mua thêm cả dao cạo kiểu cũ – cũng là loại bố từng dùng.

Ánh bọt trắng xốp phủ lên gương mặt non nớt, lưỡi dao trượt nhẹ qua lớp bọt, chạm vào làn da ẩm ướt, mát lạnh.

Lớp bọt trôi đi, râu vẫn kiên cố bám lại.

Nơi đó, chỉ có mình cậu.

Phòng tắm nhỏ, vòi nước không vặn chặt, nước nhỏ từng giọt từng giọt.

Lâm Diệu Viễn nhìn khuôn mặt bị cạo xém một mảng bọt, thoáng nghĩ mình trông như một chú hề vụng về.

Một cơn giận âm ỉ bốc lên – ngay cả chuyện nhỏ xíu này mà cậu cũng không làm nổi.

Dù đó là lần đầu tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!