Chương 61: Hoàn chính văn

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Lại đến dịp Tết Nguyên đán.

Lần này hai người không thể tiếp tục tránh né, đành bàn bạc rồi quyết định mỗi người về quê một thời điểm khác nhau để khỏi bị chú ý.

Vì giữa năm cô đã về một lần, nên lần này nhường cho Lâm Diệu Viễn đi trước, cô sẽ về sau.

Ngày anh về đến nơi, một mình ra sân bay đón cô.

Đào Như Chi mở cửa ghế phụ, cố tình ra vẻ lạnh nhạt chào hỏi rồi lên xe.

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Diệu Viễn hiếm khi đeo kính gọng đen, dùng ngón tay đẩy gọng kính, che đi khoé môi khẽ nhếch như sắp bật cười, sau đó mới nghiêm túc đáp lời: "Dạo này bận lắm à? Mai là giao thừa rồi mới về."

"Vừa khéo đang có một dự án."

Cô ngắt giọng, "Cậu cũng nhớ giữ gìn sức khỏe."

Hai người xã giao vài câu, xe chầm chậm lăn bánh vào phố.

Lâm Diệu Viễn ngón tay gõ nhè nhẹ lên vô lăng, bất chợt đổi giọng: "Vừa rồi anh nói như vậy ổn không? Cứ theo đó nhé?"

Đào Như Chi ngẫm nghĩ rồi bảo: "Hình như hơi lạnh nhạt quá thì phải. Dù gì giờ thiết lập của chúng ta là mối quan hệ khá tốt mà, em còn tổ chức sinh nhật cho anh nữa. Anh nói vậy lại giống như nửa năm nay không gặp nhau vậy."

Anh gật đầu trầm ngâm, đổi cách nói rồi thử lại lần nữa.

"Dạo này công việc ổn không?"

"Cũng tạm. Cậu thì sao?"

"Tôi cũng vậy."

Hai người khẽ liếc nhau một cái, anh hỏi: "Vậy chắc lần này được rồi ha?"

Đào Như Chi hơi do dự: "Tóm lại là, về đến nhà rồi thì anh bớt nói chuyện với em, cũng đừng nhìn em nhiều."

Anh có chút không hài lòng: "Nhìn cũng không được à?"

"Em sợ lỡ mà nhìn thấy anh lại không nhịn được cười."

"Anh buồn cười lắm à?"

"Anh biết rõ tại sao em nhìn anh lại muốn cười mà." Cô hừ một tiếng, "Đừng hòng dụ dỗ em bằng mấy lời ngon ngọt ."

Lâm Diệu Viễn bị vạch trần, giả ngây mà bật loa trong xe.

Loa tự động kết nối với máy của Đào Như Chi.

Lúc này cô mới giật mình, cuống cuồng gỡ kết nối Bluetooth.

Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái: "Em cũng cẩn thận quá."

Đào Như Chi thản nhiên: "Cẩn tắc vô ưu."

Anh ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Đừng gỡ vội, mở tạm một bài nghe đi."

Đào Như Chi nghe ra trong giọng anh có chút âm trầm, thoáng ngập ngừng rồi hỏi thẳng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!