Biên tập: Đi đâu Đấy
Giờ tự học buổi tối giống như một chiếc máy cũ kỹ vẫn kiên trì vận hành đến tận khuya, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động lạch cạch. Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua cửa sổ, những âm thanh ấy mới miễn cưỡng lắng xuống. Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên lần nữa, những linh kiện bên trong chiếc máy già nua ấy cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, vỡ òa thành tiếng leng keng hỗn loạn.
Nhưng Đào Như Chi vẫn chưa vội đứng dậy, như một con ốc vít cố chấp bám trụ đến phút cuối cùng, cô vẫn đang giải nốt câu cuối cùng của đề Toán mô phỏng.
Cô bạn cùng bàn đã thu dọn xong sách vở, trước khi đi còn búng tay trước mặt cô:
"Hôm nay chăm thế, hiếm nha?"
Đào Như Chi lảng tránh:
"Tại bài này hôm nay hơi khó."
Cô bạn rời lớp chưa được mấy phút, Đào Như Chi đã khoan khoái viết xong phương trình lời giải. Tiện tay lật sách tiếng Anh ra, cô đọc thêm một trang từ mới, mãi đến khi trong lớp chỉ còn lác đác vài người, lúc ấy mới lững thững thu dọn đồ đạc.
Điều khiến cô cảm thấy "khó giải" không phải là bài vở nhét vào cặp, mà là chuyện đang chờ mình ở nhà.
Lâm Diệu Viễn.
Tiết thể dục tự do hồi chiều, cô đã quay lại lớp để ôn bài. Trên đường cố tình đi vòng qua lớp cậu ta, vô tình lại chứng kiến trọn vẹn màn kịch đỉnh cao ấy, so với bất kỳ bộ phim hài nào cô từng xem, còn hấp dẫn gấp bội. Đến nỗi giờ đã qua một buổi tự học, nhớ lại vẫn thấy sướng rơn cả da đầu.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc ánh mắt cuối cùng chạm nhau với Lâm Diệu Viễn, niềm khoái chí ấy lại kèm theo một cơn nhức đầu.
Cô đã nghĩ sẽ thấy vẻ lúng túng trên gương mặt cậu ta, ít nhất cũng là chút bối rối. Thế mà cậu ta lại chỉ nở một nụ cười… không rõ.
Vậy là sao chứ?
Đào Như Chi cưỡi xe đạp, gió đêm lùa qua má. Cô hít sâu một hơi, quyết định cứ giả bộ không biết gì, cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà, Đào Khang Sanh đang lúi húi làm đồ ăn đêm trong bếp. Cô liếc mắt về phía phòng Lâm Diệu Viễn. Tốt lắm, cửa phòng đóng kín.
Cô nhanh chóng thay giày, bước vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Đào Khang Sanh trong bếp nghe thấy động tĩnh, lẩm bẩm:
"Sao nay về mà chẳng nói năng gì thế nhỉ?"
Đào Như Chi nằm ngửa trên giường, đeo tai nghe, tiếp tục nghe từ vựng tiếng Anh.
"curious, curious."
Giọng nữ máy móc vang lên bên tai cô.
Đào Như Chi lật người, mắt nhìn trân trân lên tường.
Cô khẽ lặp lại theo giọng trong tai nghe:
"curious—hiếu kỳ."
Như thể chính trái tim cô đang thì thầm.
Thế là, Đào Như Chi tháo tai nghe, nhẹ nhàng áp tai sát vào tường, lắng nghe động tĩnh bên phòng bên cạnh.
Tên đó đang làm gì? Có đang nghĩ cách trả đũa mình không?
Tiếc thay, những gì cô nghe được chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
"Cốc cốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!