Chương 5: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

"Lâm Diệu Viễn!"

Vừa nhận ra sai lầm của mình, Đào Như Chi lập tức gọi với theo Lâm Diệu Viễn, người đang chuẩn bị quay về phòng.

Nếu giờ này cậu vào phòng, mở trình duyệt lên, thì chắc chắn sẽ nhìn thấy lịch sử tìm kiếm mà cô đã để lại. Đến lúc đó, cậu ta sẽ biết là do cô. Và kế hoạch của cô coi như tan thành mây khói.

Sau đó, cậu sẽ càng đề phòng hơn, còn cô sẽ chẳng còn cơ hội nào để ra tay nữa.

Thế nên, không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ biết gọi cậu lại trước đã.

Lâm Diệu Viễn quay đầu, ánh mắt mang theo câu hỏi lặng lẽ: "Có chuyện gì sao?"

Đào Như Chi cảm giác da đầu mình tê rần, chính cô cũng không biết mình định nói gì, nhất thời không nghĩ ra lý do nào hợp lý, liền lặng thinh đứng đó.

Nhưng cậu lại hiểu nhầm sự im lặng ấy, tưởng rằng cô không biết bắt đầu từ đâu.

Lâm Diệu Viễn bước về phía bàn ăn, kéo ghế đối diện cô, ánh mắt thoáng liếc qua chỗ vốn đặt chiếc camera.

Nơi đó đã trống trơn, nên cậu chắc chắn biết cô đã nhìn thấy.

"Muốn hỏi chuyện đó sao?"

Ồ, thì ra có thể như thế, Đào Như Chi bừng tỉnh, mặt không đổi sắc, chỉ trầm ngâm gật đầu.

"Nhưng… chỗ này không tiện nói." Cô đưa mắt nhìn về phía phòng của Đào Khang Sanh, ý tứ rõ ràng, "Chúng ta xuống dưới lầu nói nhé."

Lâm Diệu Viễn khẽ đáp: "Ừ."

Trong lòng Đào Như Chi vui như mở hội, vội nói thêm: "Em xuống trước đi, vài phút nữa chị sẽ xuống. Kẻo bố nghi ngờ."

Anh gật đầu đồng ý, đứng lên, nhưng lại quay người bước về phía phòng.

Cổ họng Đào Như Chi nghẹn lại: "Ơ—không phải tôi bảo cậu xuống trước sao?"

Cậu nhìn cô, ánh mắt có chút khó hiểu: "Tôi đi lấy áo khoác."

Đào Như Chi hắng giọng: "À… đúng, mặc áo kẻo lạnh."

Cô dõi theo bóng lưng đi vcậu ào phòng. Cánh cửa chỉ khép hờ, mọi động tĩnh bên trong đều nghe rất rõ: quả thật anh chỉ mở tủ lấy một chiếc áo khoác xanh khoác lên, rồi mới đóng cửa rời đi.

Đào Như Chi lật một trang sách từ điển, bề ngoài điềm nhiên, nhưng đôi chân dưới gầm bàn đã run lên từ lâu, giờ mới dám thở phào. Quả nhiên, cậu sẽ không khóa cửa trong khoảnh khắc ấy.

Cô nóng lòng đợi cậu đi khuất, rồi vội vàng lao vào phòng Lâm Diệu Viễn, xóa sạch mọi dấu vết, đưa máy tính về chế độ ngủ, mọi thứ đâu vào đấy, gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra.

Đào Như Chi đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh trên trán.

Thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô lười nhác rời khỏi phòng, thong thả bước xuống lầu—việc còn lại chỉ là đối phó qua loa mà thôi.

Đêm khuya trong khu chung cư tĩnh lặng, Đào Như Chi bước ra khỏi toà nhà, bắt gặp Lâm Diệu Viễn đang dựa lưng vào cột đèn đường, tùy ý nghịch điện thoại.

Nghe tiếng bước chân, cậu nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống, giọng lười nhác: "Cô muốn nói gì với tôi?"

Giọng điệu cậu giờ đây đã có chút khác xưa.

Lớp mặt nạ che đậy dường như đã được gỡ bỏ. Đào Như Chi cũng không vòng vo: "Tôi thấy cậu đập vỡ chậu hoa."*

*Đến kúc hai đứa không cần phải giả vờ sẽ để Chi Chi xưng tôi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!