Chương 48: (Vô Đề)

Biên tập: Đi Đâu Đấy

"Ban công nhìn ra sông à? Làm gì vậy?"

Biểu cảm của Quách Văn Khang đầy ngỡ ngàng.

Lâm Diệu Viễn liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, bắt gặp vẻ thất thần của Đào Như Chi khi nghe câu ấy, rồi rất nhanh thu ánh nhìn về, giọng nói dửng dưng: "Chị tôi chưa kể với anh sao? Trong giấc mơ về căn nhà lý tưởng của cô ấy, nhất định phải có một ban công hướng sông."

Quách Văn Khang nhíu mày nhớ lại, lắc đầu không chắc chắn: "Anh không nhớ cô ấy từng nói… Như Chi, em thật sự từng muốn có một căn nhà như vậy sao?"

Anh ta quay đầu, dò hỏi ý kiến Đào Như Chi.

Cô cười gượng gạo: "Trước kia đúng là từng nghĩ thế, còn bây giờ, có hay không cũng chẳng quan trọng nữa."

"Vậy là vẫn muốn có rồi." Quách Văn Khang thở dài, "Vậy căn này bỏ qua đi…"

"Không cần vội kết luận," Đào Như Chi nhẹ nhàng phân tích, "Mình cứ thử thương lượng giá với bên môi giới trước đã. Nếu giá tốt thì việc có ban công hay không cũng chẳng phải chuyện lớn. Nhà hướng sông xưa nay vốn hiếm, không nên quá cố chấp."

Lâm Diệu Viễn trầm ngâm: "Tôi vẫn theo dõi nhà ở khu vực ấy, thật ra cũng có vài căn khá ổn. Tôi có thể giúp hỏi thử, xem giờ còn căn nào đang rao bán không."

Quách Văn Khang sáng bừng mắt: "Vậy thì quá tốt rồi! Cảm ơn em nhé!"

Lâm Diệu Viễn mỉm cười khẽ, khởi động xe: "Sắp thành người một nhà cả rồi, giúp tìm nhà thôi mà, khách sáo gì."

Ở hàng ghế sau, Đào Như Chi khẽ chau mày.

Điện thoại trong tay cô rung nhẹ, là Quách Văn Khang lén nhắn tin từ ghế phụ.

"Em trai em thật ra là người tốt đấy chứ. Trước đây hai người không hợp có lẽ vì còn nhỏ. Giờ ai cũng trưởng thành rồi."

Đào Như Chi chống cằm, ngắm nhìn cảnh vật ven đường nay đã đổi thay từng chút một theo năm tháng.

Cô nghiêng đầu, tay gõ dòng chữ đáp lại:

"Ừ, tụi em đều đã lớn rồi."

Vậy nên, chỉ vì một câu nói thoáng qua mà thằng nhóc năm nào vẫn nhớ suốt gần mười năm, cũng không nên khiến mình vì đó mà dễ dàng xao lòng nữa… phải không?

Chừng nửa tiếng sau, xe tiến vào khu vực Thanh Loan, rồi chạy thẳng xuống bãi đỗ tầng hầm.

Ba người xuống xe, Đào Như Chi cả đường đi chẳng thể chợp mắt, trái lại Quách Văn Khang và Lâm Diệu Viễn vừa trò chuyện vừa ngủ gà gật trên xe, lúc xuống còn làu bàu nói có lẽ nên mua một chiếc xe y như vậy vì ghế quá êm.

Đào Như Chi không có ấn tượng gì đặc biệt với chỗ ngồi, trái lại lại để ý mùi hương nhè nhẹ trong xe, liền hỏi: "Nước hoa này là loại gì vậy?"

"À, cái đó à?" Lâm Diệu Viễn nghĩ một lát, "Là quà tặng từ một chỗ tên là Vied. Mùi khá dễ chịu nhưng không bán ngoài thị trường đâu. Nếu cô thích thì cứ lấy cái tôi đang dùng."

"Vied là gì vậy?"

"Một câu lạc bộ dạng thành viên." Anh nhún vai, "Thỉnh thoảng khách hàng muốn gặp kín đáo, chỗ đó khá hợp."

Vừa trò chuyện, thang máy đã dừng ở tầng mười. Họ theo sau Lâm Diệu Viễn rẽ trái. Một tầng chỉ hai căn, nhà anh là bên trái.

Lâm Diệu Viễn cúi người bấm mật mã, Đào Như Chi nín thở, rồi thở dài ra một hơi thật dài.

Quách Văn Khang trêu: "Sao lại căng thẳng thế?"

Cô cười khổ: "Tôi sợ Mưa Nhỏ chẳng còn nhận ra mình nữa."

Tiếng "tít tít", cửa mở ra. Trước khi bước vào, Lâm Diệu Viễn còn quay lại trêu: "Vậy thì cẩn thận đấy, nó bây giờ chẳng còn hiền như hồi nhỏ đâu, thấy người lạ là cắn ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!