Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chỉ trong khoảnh khắc, Đào Như Chi gần như hoài nghi bản thân vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, rằng mình đã vô thức phóng đại câu nói năm xưa trong trí nhớ.
Nhưng… trong ký ức ấy, Lâm Diệu Viễn chưa từng nói chữ "lại".
Câu nói ấy như một đợt sóng đánh thẳng vào tim cô, khiến cô bàng hoàng đến ngẩn người. Khi hoàn hồn lại, gương mặt anh đã kề sát ngay trước mắt.
Anh đứng dưới bậc thềm, vì thế tầm mắt của hai người gần như ngang bằng nhau và Đào Như Chi lại lần nữa nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt từng làm cô xao lòng ngay lần đầu gặp gỡ.
Chỉ trong giây lát, ánh mắt ấy không còn đối diện cô nữa, mà chậm rãi hạ thấp, dừng lại nơi bờ môi cô.
Anh khẽ hé miệng:
"Cô chắc là đã quên mất câu anh từng nói."
"—— Đào Như Chi, đừng bao giờ đưa bất kỳ thằng nào em muốn hẹn hò đến trước mặt tôi. Chỉ cần em dắt một người tới, tôi sẽ hôn em ngay trước mặt nó."
Anh nói bằng giọng rất nhỏ, tựa như sợ làm kinh động đến bố mẹ họ đang cách một cánh cửa… hay thậm chí là những vị thần trên cao đang lặng lẽ dõi theo.
Nhưng điều anh sợ nhất vẫn là khiến cô sợ.
Bởi vì chính anh cũng biết, lời nói ấy thật quá đường đột, quá vô lễ.
Đào Như Chi giờ đã bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu lên, ánh nhìn lướt qua tóc anh, thản nhiên hỏi:
"Vậy thì… tại sao cậu không làm? Người ta cũng đi rồi."
Giọng nói cô không cố ý nén lại, ánh đèn sắp tối cũng bởi thế mà vẫn sáng rõ.
Ánh mắt anh theo lời cô mà ngẩng lên, một lần nữa giao hòa cùng cô trong ánh đèn không bao giờ tắt ấy.
Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, vẻ mặt có phần ngượng nghịu.
"Có vẻ giờ tôi không dọa được cô nữa rồi."
Đào Như Chi đưa tay đút vào túi, cười nhạt:
"Gần ba mươi tuổi rồi còn đùa mấy chuyện thời thiếu niên, sao mà tôi bị cậu dọa được?"
"Đừng làm tròn số, sinh nhật năm nay của tôi còn chưa tới, vẫn chưa ba mươi."
"Cậu đang ngầm nhắc tôi đừng quên quà sinh nhật hả?" Đào Như Chi bật cười, "Bao nhiêu năm rồi tôi có quên lần nào đâu, yên tâm đi."
"Vậy… năm nay tôi có thể chỉ định món quà không?"
"…Được thôi. Cậu muốn gì?"
"Tôi muốn — cô quên sinh nhật tôi đi."
Đào Như Chi theo phản xạ hỏi lại:
"Cậu nói gì cơ?"
Anh dằn từng chữ, quả quyết lặp lại:
"Đừng tặng quà sinh nhật cho tôi nữa. Đó chính là món quà tôi muốn."
Một lúc lâu thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!